” Ồ? Hắn nói hắn không thích Lạc Tang kìa? “. Mọi người bắt đầu bàn tán.
” Nhưng hắn và Lạc Tang đã kết bạn rồi mà? Nếu không thích Lạc Tang thì vì sao phải kết bạn với y chứ? “. Có người bắt đầu hoài nghi.
” Chảng lẽ… Là Lạc Tang cưỡng ép hắn làm bạn lữ của mình đó chứ? “. Có người đã đoán ra được.
” Không thể nào? Sao Lạc Tang lại làm ra chuyện như vậy được chứ? “. Cũng có người không tin.
Mục Mộc rốt cuộc cũng xem như là phục hồi tinh thần lại, hắn thấy đám người qua đường đang bàn tán ầm ỉ, ý thức được chính mình đã lỡ miệng nói ra mà việc này rất có thể sẽ dẫn đến mọi chuyện đều bị vạch trần!
Mục Mộc nhanh chóng bình tĩnh lại, cân nhắc đến hậu quả khi mọi việc bị bại lộ, tình huống bết bát nhất đương nhiên là Lạc Tang bị trục xuất khỏi bộ lạc, dưới cơn nóng giận sẽ bắt hắn đi tới một nơi hoang vu không một bóng người nào đó, vì vậy Mục Mộc vội lớn tiếng nói chuyện với đám người đứng ở bên ngoài: ” Xin mọ người đừng suy đoán lung tung? “.
Mục Mộc vừa lớn tiếng nói xong thì đám người đang ngờ vực vô căn cứ đó đều nhìn chằm chằm vào hắn, Mục Mộc lạnh lùng quét mắt một vòng, nghiêm nghị nói: ” Tôi và Lạc Tang có như thế nào thì cũng là chuyện giữa hai người chúng tôi, chúng tôi là yêu thích nhau hay là chán ghét nhau thì cũng đều không có liên quan gì đến các người, người trong cuộc
như tôi đây còn chưa có nói gì thì đám người ngoài các như mấy người cần gì phải om sòm ở chỗ này hả? “.
Cách nói chuyện của Mục Mộc luôn không thể nào dễ nghe được nhưng rất may là đám người ở chỗ này đều tương đối chất phác và đơn thuần, lại vô cùng lịch sự với giống cái cho nên cũng không có ai so đo với giọng điệu không thân thiện của hắn hết, chỉ là nghe hắn nói như vậy thì đều cảm thấy có lý, bản thân hắn đều không có kêu oan mà bọn họ liền bắt đầu ngờ vực vô căn cứ với mối quan hệ bạn lữ của hắn và Lạc Tang là việc không nên chút nào, vì vậy không còn bàn tán nữa mà chỉ tiếp tục đứng ở bên ngoài xem trò vui.
Mục Mộc dập tắt được sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người xong liền nhìn về phía Hi Nhĩ mà cười khẩy một tiếng, chế nhạo Hi Nhĩ: ” Về phần cậu, Lạc Tang là người mà câu muốn có thì liền có thể có sao? So với việc cậu ở chỗ này khıêυ khí©h tôi thì chẳng bằng sử dụng công phu đi dụ dỗ Lạc Tang kìa, nếu như Lạc Tang thật sự bị thu hút bởi cậu thì đó mới là bản lãnh của cậu, đương nhiên, tại đây tôi cũng báo cho cậu biết luôn là trước khi làm việc này thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc sẽ bị người khác chửi rủa. Tội danh dụ dỗ bạn lữ của người khác này nếu như là người bình thường thì có thể sẽ không chịu đựng nổi đâu, nếu cậu không có ý nghĩ cho dù vứt bỏ tất cả mọi thứ cũng muốn chiếm được Lạc Tang thì tôi khuyên cậu vẫn là nên ngoan ngoãn tìm một bạn lữ khác thôi. Nghe rõ rồi chứ? Anh bạn trẻ? “.
Những lời này của Mục Mộc đã làm cho Hi Nhĩ đỏ bừng cả mặt, cậu vừa thẹn lại vừa giận mà nhìn Mục Mộc, còn Mục Mộc thì bình tĩnh nhìn thẳng vào cậu ta, đem tình huống mới vừa rồi bị Hi Nhĩ ép hỏi đến rối loạn trận tuyến đảo ngược lại mà ép Hi Nhĩ đến mức á khẩu không trả lời được.
Lúc này bên ngoài cửa ngoài liền truyền đến giọng nam trầm ổn: ” Tất cả giải tán, không được tụ tập ở đây nữa “.
Hi Nhĩ và Mục Mộc đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh, mang vẻ mặt nghiêm túc đang giải tán đám người qua người người qua đường đứng xem náo nhiệt.
Mục Mộc cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, chờ thấy rõ đôi mắt màu vàng sậm của người đàn ông này thì hắn mới nhớ ra anh ta chính anh của Hi Nhĩ, người tạm thời giữ chức vị tù trưởng khu Đông thay cho Lạc Lâm, còn tên thì hắn đã quên rồi.
Mục Mộc ” hừ ” một tiếng, hiển nhiên hiểu được người anh trai này là tới giúp cho Hi Nhĩ.
Hạ Nhĩ đuổi những người xem náo nhiệt đi hết, lúc này mới quay người đi vào trong cửa hàng, tiện thể còn đóng cửa tiệm lại, ngăn cách tầm mắt tò mò của mọi người ở bên ngoài.
” Anh… ” Hi Nhĩ có chút sợ sệt mà nhìn Hạ Nhĩ: ” Sao anh lại tới đây? “.
” Anh đang đi tuần tra chợ “. Hạ Nhĩ trả lời, anh vừa mới lên làm tù trưởng, đang đứng ở thời kì cao nhất của nhiệt huyết đối với sự nghiệp nên nếu không có sự vụ để xử lý thì cũng phải tới đây để tuần tra chợ, dù sao chợ Hà Kiều này cũng là địa phương náo nhiệt nhất của Đông bộ lạc, đồng thời cũng là địa phương dễ xuất hiện tranh chấp nhất.
Không ngờ là, ngày hôm nay lại chính là ngày anh đi tuần tra nên liền nghe nói có hai giống cái đang tranh cãi nhau tại trong một cửa hàng, Hạ Nhĩ đi tới nhìn một chút thì lại phát hiện là Hi Nhĩ và Mục Mộc, lập tức kinh ngạc, kinh ngạc
khi thấy người em trai luôn luôn điềm đạm của mình lại có lúc sẽ hung dữ trang cãi với người khác như thế này.
Hạ Nhĩ nhìn qua Hi Nhĩ, lại nhìn Mục Mộc đang ngồi lặng lẽ, hỏi hai người: ” Tại sao lại cãi nhau? “.
” Hắn mắng Lạc Tang! “. Hi Nhĩ nói ngay lập tức, biểu hiện thật giống như người bị mắng là mình vậy.
Mục Mộc thật hết chỗ nói rồi, chuyện chẳng có gì mà lại tức giận đến mức phải cáo trạng sao?
Mục Mộc không muốn làm lớn chuyện này, vì vậy ôn hòa nhã nhặn nói với Hạ Nhĩ: ” Tù trưởng, chỉ là tranh cãi nhỏ một trận mà thôi, không phải là chuyện lớn gì đâu, ngài cứ đi làm việc của mình đi, tôi sẽ không tranh cãi với cậu ta nữa đâu “.
Mục Mộc lúc này suy nghĩ lại thì liền cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lại có thể cãi nhau với một người đàn ông chỉ vì một người đàn ông khác, thực sự là quá buồn cười.
Hạ Nhĩ đối với thái độ bình thản của Mục Mộc khá là thưởng thức, nghĩ đến hai người là bởi vì Lạc Tang mà cãi nhau thì anh liền có chút dở khóc dở cười, cũng tức giận nhìn về phía Hi Nhĩ: ” Mục Mộc và Lạc Tang là bạn lữ, hắn muốn mắng hoặc là muốn đánh Lạc Tang thì có liên quan gì tới em? “.
Thấy Hạ Nhĩ giúp Mục Mộc nói chuyện, Hi Nhĩ ủy khuất cúi đầu, thấy cậu thể hiện ra dáng vẻ đáng thương thì Hạ Nhĩ nhất thời bất đắc dĩ, anh lại nhìn về phía Mục Mộc thì tầm mắt trông thấy cổ của hắn đang bị quấn băng vải, liền hỏi hắn: ” Cậu bị thương sao? “.
Mục Mộc có thể dám nói đùa với Hi Nhĩ rằng cổ là bị chó điên cắn nhưng lại không dám nói như thế với Hạ Nhĩ, hắn dùng tay che cổ mình lại, hời hợt nói: ” Chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi “.
” Cái cổ là bộ phận rất yếu ớt nên cần phải chú ý nhiều hơn “. Hạ Nhĩ quan tâm nói, anh đặc biệt để ý đến Mục Mộc, vẫn luôn hoài nghi mối quan hệ của hắn và Lạc Tang có gì đó quái lạ, chỉ là do đoạn thời gian vừa rồi anh mới vừa lên làm tù trưởng cho nên không tâm tư tiếp tục đi để ý hai người bọn họ.
” Đã biết “. Mục Mộc trả lời một cách hờ hững, nghĩ đến việc hắn và Hi Nhĩ cãi nhau mà Hi Nhĩ lại là con trai của Hi Lâm thì Mục Mộc chắc chắn công việc này của hắn xem như là không còn nữa rồi, vì vậy từ trên ghế đứng dậy, nói với Hạ Nhĩ một tiếng liền phải đi về.
” Khoan đã, nên đi phải là Hi Nhĩ “. Hạ Nhĩ gọi Mục Mộc lại, hắn nghiêm nghị vạch trần Hi Nhĩ: ” Bình thường thì nó không đi đến cửa hàng, chỉ là ngày hôm qua nghe nói là cậu muốn tới cửa hàng của cha tôi để hỗ trợ, nghĩ là có thể nhìn thấy Lạc Tang nên ngày hôm nay mới đi lại đây, cho nên cậu cứ yên tâm mà lưu lại, tôi bảo đảm cha tôi chắc chắn sẽ không nói cái gì “.
” Anh à! “. Hi Nhĩ nổi giận hét với Hạ Nhĩ.
Hạ Nhĩ tức giận nhìn về phía Hi Nhĩ: ” Đừng ồn ào nữa, anh đưa em về nhà “.
Hạ Nhĩ nói xong còn không chờ Mục Mộc có phản ứng thì liền lôi kéo Hi Nhĩ đi, Mục Mộc không yên lòng vứt cửa hàng lại, đành phải lưu lại trông giữ.
Hi Nhĩ không cao hứng khi bị Hạ Nhĩ nắm tay kéo đi, Hạ Nhĩ nhìn em mình vẫn còn đang giận dỗi thì nhận thấy có mấy lời không nói là không được, vì vậy nghiêm mặt lại nghiêm khắc giáo huấn Hi Nhĩ: ” Lạc Tang đã kết bạn với Mục Mộc rồi, em vẫn cứ thích y thì được gì chứ? Đã vậy còn ngu ngốc chạy tới cửa hàng để được gặp Lạc Tang, em làm như vậy thì sẽ chỉ khiến cho mọi người trong bộ lạc xem thường mình thôi “.
Hi Nhĩ cúi đầu không nói lời nào, đôi mắt nhìn mũi chân của mình, Hạ Nhĩ tự mình nói một hồi thì thình lình nghe thấy Hi Nhĩ nói: ” Mục Mộc nói là hắn không thích Lạc Tang, như vậy thì em vẫn còn có cơ hội mà “.
Hạ Nhĩ tức giận hận không thể cạy mở đầu của Hi Nhĩ ra để tẩy não một lần.
” Không cần phải suy nghĩ nữa, em nếu như có cơ hội thì Lạc Tang sớm đã là của em rồi “. Hạ Nhĩ chỉ tiếc sắt không thành thép mà nói ra: ” Chẳng lẽ em còn muốn hai người bọn họ giải trừ quan hệ bạn lữ sao? “
” Cũng không phải là không được “. Hi Nhĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, việc giải trừ quan hệ bạn lữ này tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải là không có nhưng đều là do giống cái yêu cầu giải trừ quan hệ, chỉ cần bọn họ có thể nói ra lý do chính đáng, sau đó được tù trưởng chứng thực thì có thể giải trừ quan hệ bạn lữ.
Lần đầu tiên Hạ Nhĩ cảm thấy em trai của mình là người không có thuốc nào cứu được, không biết có phải là do những câu nói vừa rồi của Mục Mộc đã kí©h thí©ɧ Hi Nhĩ không mà làm cho cậu không khỏi cảm thấy được nếu như mình rất thích Lạc Tang cũng không chiếm được tình yêu của Lạc Tang thì với Mục Mộc không có chút nào thích Lạc Tang thì lại càng không có tư cách để nhận được tình yêu của Lạc Tang.
” Em rất thích Lạc Tang! Em có thể vì y mà vứt bỏ hết thảy mọi thứ! “. Hi Nhĩ càng nghĩ lại càng kích động, y thình lình chạy trở lại, trên mặt tràn đầy nụ cười xán lạn, phảng phất dường như mây tan lộ ra ánh mặt trời vậy, cả người đều tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
Hạ Nhĩ nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia của Hi Nhĩ thì ngây dại, anh chưa từng thấy Hi Nhĩ cười một cách thoải mái và tự tại đến như vậy mà ở thời điểm anh đang ngẩn người thì Hi Nhĩ đã chạy trở về cửa hàng.
Mục Mộc nhàm chán ngồi ở phía sau quầy lấy tay ước lượng chiều dài một sợi tóc rụng xuống, cảm thấy là nên cắt tóc, thình lình có một bóng người vọt tới trước mặt hắn, Mục Mộc nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Hi Nhĩ đang cười rực rỡ nói với hắn: ” Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi Lạc Tang! “.
Mục Mộc liền sửng sờ, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng: ” Cậu không sợ người khác mắng chửi mình sao? “.
” Tôi không sợ! “. Hi Nhĩ mỉm cười, tỏ vẻ vô cùng tự tin: ” Tôi cảm thấy tôi tốt hơn anh rất nhiều, nếu như anh là một giống cái ưu tú thì tôi sẽ tán thành anh và Lạc Tang, thế nhưng anh lại rất ngạo mạn, anh không có chút nào đem Lạc Tang để ở trong mắt, thậm chí còn xem như là chuyện đương nhiên mà tiếp nhận việc y đối tốt với anh, thật không công bằng! Quá không công bằng với Lạc Tang! Cho nên tôi muốn đoạt lại Lạc Tang từ tay anh, bởi vì anh vốn là không xứng với y! “.
Mục Mộc kinh ngạc nhìn Hi Nhĩ, còn thân thể thì như rơi vào hầm băng, trải qua sự hốt hoảng ngắn ngủi thì Mục Mộc liền bình tĩnh lại, hắn đã nói là sẽ không cãi nhau với Hi Nhĩ nữa, vì Lạc Tang mà cãi nhau với người khác căn bản cũng không phải là chuyện mà hắn nên làm.
“… Xem ralà tôi đã coi thường cậu, cậu so với trong tưởng tượng của tôi thì còn chín chắn hơn rất nhiều “. Mục Mộc hai tay giấu ở bên dưới quầy hàng, đã nắm chặt lại thành nắm đấm, nỗ lực để cho mình làm ra vẻ không sao cả: ” Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ càng rồi thì cứ dựa theo ý nghĩ của bản thân cậu mà làm đi, dù sao, đó cũng là chuyện của cậu “.
Hi Nhĩ không hài lòng khi thấy thái độ của Mục Mộc quá mức lãnh đạm, làm cho cậu cảm thấy sự hưng phấn và kích động của chính mình lại giống như một chú hề đang nhảy nhót lung tung vậy, cho nên cậu nỗ lực muốn khơi dậy cảm xúc của Mục Mộc. ” Vậy thì từ giờ trở đi chúng ta sẽ là tình địch của nhau “.
” Không “. Mục Mộc biểu hiện vẫn rất bình tĩnh: ” Tôi không phải là tình địch của cậu, bởi vì tôi vốn cũng không yêu Lạc Tang, kẻ địch của cậu phải là Lạc Tang mới đúng, bởi vì y không yêu cậu mà “.
Mục Mộc nói xong thì từ phía sau quầy đứng lên, ” Tôi phải về nhà rồi, thay tôi chuyển lời lại cho tiên sinh Hi Lâm, nói rằng tôi rất xin lỗi vì không thể tới hỗ trợ cho cửa hàng của chú ấy được “.
Sự việc đã phát triển đến nước này thì Mục Mộc đã không còn ý muốn làm việc tại cửa hàng của Hi Lâm được nữa, Hi Lâm lại là cha của Hi Nhĩ, có nghĩa là hắn thỉnh thoảng sẽ phải gặp Hi Nhĩ mà hắn thì lại chán ghét thiếu niên này.
Rất chán ghét!
Mục Mộc nhanh chân đi ra ngoài, Hi Nhĩ từ bóng lưng của hắn thấy được một chút chật vật, điều này làm cho cậu có chút đắc ý, vì vậy thừa thắng xông lên, nói với theo bóng lưng của Mục Mộc: ” Anh cần phải suy xét cẩn thận một chút mới tốt, phải biết ngoại trừ tình yêu của Lạc Tang ra thì anh không còn gì cả “.
Mục Mộc liền dừng lại một lát thì liền đi ngang qua Hạ Nhĩ đang đứng trước cửa hàng, mặt không thay đổi tiếp tục đi ra ngoài.
Hạ Nhĩ bắt được tay của hắn, Mục Mộc liền cau mày nhìn sang, Hạ Nhĩ áy náy nói với hắn: ” Xin lỗi, em của tôi đã nói linh tinh, cậu đừng có coi là thật “.
Tay của Mục Mộc thật lạnh, nhiệt độ thấp đến nỗi khiến cho Hạ Nhĩ giật mình nhưng xúc cảm lại hết sức nhẵn mịn, nắm cũng khá là thoải mái.
Mục Mộc lạnh lùng nhìn hắn: ” Thả tay ra “.
Hạ Nhĩ lúc này mới nhớ tới tùy tiện nắm lấy tay của giống cái là hành vi không đúng mực, hơn nữa đối phương lại là giống cái có bạn lữ, vì vậy cuống quít thả tay ra.
Mục Mộc nhanh chóng đi mất, thân ảnh mảnh khảnh của hắn không bao lâu liền biến mất ở trong đám người đông đúc qua lại đi chợ.