Sau khi xác định gian phòng này là nơi tốt nhất để điều tra, Hạ Nhĩ quay lại nhìn Phỉ Lợi Phổ mà thú nhân thấp bé cắn ngón tay ấy đang yên lặng đứng ở bên giường cũng đang nhìn hắn.
Hạ Nhĩ khó hiểu với hành động cắn ngón tay của y, đây là chỉ có đứa trẻ vừa sinh ra mới có thể làm động tác này.
” Tối nay, tôi có thể ở trong căn phòng này được không? “. Hạ Nhĩ lịch sự hỏi Phỉ Lợi Phổ, mặc dù hắn biết rằng vấn đề này sẽ mang đến không ít khó khăn cho hắn.
Đúng vậy, sau sự trầm mặc ngắn ngủi thì Phỉ Lợi Phổ lắc đầu.
Hạ Nhĩ không phải là người ép buộc người khác, ” Vậy tôi có thể ở phòng bên cạnh được chứ? “.
Phỉ Lợi Phổ không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn, bởi vì tóc che khuất nửa gương mặt của y lại thêm màu da tái nhợt cho nên cả người của y nhìn có chút quỷ dị.
Hạ Nhĩ là lần đầu tiếp xúc với một người âm trầm như vậy, nếu là giống cái thì hắn sẽ vì đối phương mà cảm thấy lo lắng, nhưng đối phương lại là một thú nhân cho nên âm trầm như vậy sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Mặc kệ như thế nào, Hạ Nhĩ vẫn rất cảm ơn đối phương đã cho phép hắn ở tạm, hắn lễ độ gật đầu với y, sau đó đi đến căn phòng bên cạnh, sau khi bước vào thì lập tức đến cửa sổ đểv tra xét nhưng đáng tiếc là hắn nhoài người ra ngoài để thăm dò cũng đều không thể nhìn thấy nhà của Lạc Tang.
Thực sự để có thể nhìn thấy rõ nhà của Lạc Tang thì chỉ có cửa sổ ở căn phòng của Phỉ Lợi Phổ mà thôi.
Bên này, sau khi Hạ Nhĩ rời đi thì Phỉ Lợi Phổ lập tức đóng cửa phòng lại cùng cài chốt cửa, y kéo cửa nhiều lần, xác định khóa cửa tốt sau đó mới trở về giường của mình, ngồi xổm người xuống vén ra giường lên, lấy ra tấm bản vẽ vừa mới bị y đá vào gầm giường.
Trên bản vẽ là cảnh hai người đàn ông đang dây dưa ở trên giường, một người là Lạc Tang mà người còn lại thì không có mặt.
Ngón tay của Phỉ Lợi Phổ sờ vào Lạc Tang ở trong bức tranh, y duỗi đầu lưỡi đỏ thắm liếʍ đôi môi bị lột da một ít của mình, sau đó nằm trên sàn nhà cẩn thận đặt bản vẽ này lên trên một đống bức tranh.
Dưới gầm giường là hơn hai trăm bản vẽ được xếp một cách ngăn nắp chồng lên nhau, mỗi một bức đều là vẽ Lạc Tang.
…
Lạc Tang đang nướng thịt trong phòng bếp, Mục Mộc thì ngồi ở bên cạnh đang ăn quả đen, Văn Sâm Đặc Tư thì lại ngồi xổm gần bên Mục Mộc lại đang nhìn hắn, đầu ngón tay vẽ ra các vòng tròn ở trên mặt đất.
Văn Sâm Đặc Tư cảm thấy hối hận rồi, ông rõ ràng là muốn hòa hoãn quan hệ với Mục Mộc, kết quả hình như lại càng tệ hơn…
Lạc Tang vừa nướng thịt lại vừa nhìn Văn Sâm Đặc Tư và Mục Mộc, hi vọng Lạc Lâm có thể nhanh lên một chút mà đến đây mang Văn Sâm Đặc Tư trở về, thứ nhất là nơi này của hắn không có dư phòng để cho Văn Sâm Đặc Tư ở lại, thứ hai là Mục Mộc và Văn Sâm Đặc Tư
không ở chung với nhau được.
Lạc Tang đang suy tư thì một con báo đen lớn liền từ bên ngoài đã nhanh chóng nhảy vào nhà bếp, Lạc Tang và Văn Sâm Đặc Tư đều không có phản ứng gì lớn nhưng Mục Mộc đang ngồi ở trên ghế ăn trái cây thì bị hù dọa đến chấn động toàn thân, hai tay đang bưng chén gỗ liền hơi run rẩy, liền cả người và ghế tựa đều ngã ra phía sau, nhìn thấy cả người sẽ ngã nặng nề trên mặt đất thì Lạc Tang lại phản ứng nhanh chóng duỗi chân ra đỡ lấy lưng ghế dựa sau đó nhẹ nhàng hất lên, liền cả người và ghế tựa đều bình thường lại.
Tim của Mục Mộc đập thình thịch dữ dội, mặc dù đã đến nơi rách nát này được gần ba tháng rồi nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một dã thú sống ở trước mắt thì hắn vẫn còn sợ hãi.
Con báo đen đó nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư thì trong nháy mắt biến thành một ông chú đẹp trai và trầm ổn, chính là Lạc Lâm.
” Đây là có ý gì? “. Lạc Lâm lấy ra một tờ giấy lắc lắc trước mặt của Văn Sâm Đặc Tư.
Mục Mộc vẫn còn sợ hãi nhìn về phía tờ giấy kia, chữ ở trên mặt giấy kia giống như vẽ bùa dọa quỷ vậy, nhìn đều không hiểu là viết cái gì, vì vậy Mục Mộc nhìn về phía Lạc Tang.
Lạc Tang hiểu ý, nhỏ giọng dịch ra cho Mục Mộc: ” Khốn kiếp, hãy sống một mình đi “.
Mục Mộc đã hiểu, xem ra là trước khi Văn Sâm Đặc Tư chạy trốn khỏi nhà đã để lại lời nhắn cho Lạc Lâm.
Văn Sâm Đặc Tư ngồi chồm hỗm ở trên mặt đất tiếp tục dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn, bĩu môi không vui nói: ” Ý tứ ở trên mặt chữ, tôi sẽ không chung sống với ông nữa, sau này tôi sẽ sống cùng Lạc Tang “.
” Vớ vẩn! “. Lạc Lâm nhanh chân đi tới kéo Văn Sâm Đặc Tư từ dưới mặt đất lên, kẹp chặt cả người của ông ở phía dưới cánh tay rồi đi ra ngoài.
” Tôi liền vớ vẩn thì làm sao nào! “. Văn Sâm Đặc Tư nổi giận đùng đùng hét lên, mấy ngày nay ông cũng đã cãi nhau với Lạc Lâm rất nhiều lần.
Văn Sâm Đặc Tư lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo sau đó mở nắp bình liền hất bột phấn bên trong lên trên mặt của Lạc Lâm, chỉ thấy ở trong không khí bột phấn hóa thành khói màu xanh sẫm, Lạc Lâm bước chân loạng choạng một chút, sau đó nhắm mắt lại ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy một màn này, đôi mắt của Mục Mộc sáng lên, ánh mắt nhìn Văn Sâm Đặc Tư cũng thêm trầm hơn.
Văn Sâm Đặc Tư bò ra từ dưới cánh tay của Lạc Lâm, liền trở về chỗ cách Mục Mộc không xa lại ngồi xổm xuống, đôi lông mày vẫn nhíu lại, đôi môi đỏ tươi cũng chu ra, không khác đứa trẻ đang cáu kỉnh lắm.
Lạc Tang bình tĩnh tiếp tục nướng thịt, đây không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy Văn Sâm Đặc Tư làm Lạc Lâm bất tỉnh, tuy rằng Văn Sâm Đặc Tư là người gầy yếu nhưng rất giỏi trong việc dùng thuốc và dùng độc, khi tức giận lên cũng có thể khiến người ta chịu không nổi, đương nhiên toàn bộ thuốc bột trị người của ông ấy chỉ có thể dùng với các thú nhân.
Thấy thịt đã nướng xong, Lạc Tang liền đem phần thịt mềm nhất cắt thành miếng nhỏ đưa cho Mục Mộc, Mục Mộc vừa ăn vài quả đen nên tạm thời không muốn ăn thịt, hắn nhìn chằm chằm Văn Sâm Đặc Tư đang gục đầu xuống và ngồi xổm ở cách hắn không xa, liền đưa thịt cho ông.
” Cho chú ăn “. Vẻ mặt của Mục Mộc không cảm xúc nói với Văn Sâm Đặc Tư, nếu như không phải phát hiện được Văn Sâm Đặc Tư có giá trị lợi dụng thì quỷ mới phản ứng với ông.
Văn Sâm Đặc Tư đang vẽ vòng tròn liền thụ sủng nhược kinh mà ngẩng đầu nhìn Mục Mộc, vẻ mặt không thể tin tưởng: ” Cho chú sao? “.
” Tôi không muốn ăn “. Cả một chén thịt rất có trọng lượng, hơn nữa làm thành từ gỗ đen nên chén gỗ rất nặng, Mục Mộc cầm một lát liền cảm thấy được cánh tay bị đau nhức, dứt khoát cúi xuống bỏ chén ở trên đất.
Văn Sâm Đặc Tư dường như thấy được một tia hy vọng, cảm xúc mất mát lúc nãy trong nháy mắt đã bị sự hưng phấn che đậy, ông chậm rãi dịch chuyển đến bên cạnh Mục Mộc, đuôi mắt phượng đẹp đẽ nhếch lên cẩn thận nhìn sắc mặt của Mục Mộc, hơi sợ hắn sẽ đột nhiên ra tay đánh ông, thành thật mà nói ông bị Mục Mộc đánh tới hai lần nên trong lòng thật sự có bóng ma.
Văn Sâm Đặc Tư cứ dời một lúc lâu mới dịch đến một bên chân Mục Mộc, đặc biệt cao hứng cầm chén gỗ đang để ở dưới đất lên, ngón tay bốc lên một miếng thịt thật mỏng bỏ vào miệng mình.
” Ăn ngon! “. Văn Sâm Đặc Tư khoa trương nét mặt và giơ ngón tay cái lên về phía Mục Mộc, nịnh nọt Mục Mộc mà căn bản không thèm để ý đến việc thịt này là do Lạc Tang nướng, không có nửa điểm quan hệ gì với Mục Mộc.
Mục Mộc vô tư ăn quả đen của mình, không thèm để ý đến Văn Sâm Đặc Tư đang cố ý lấy lòng mình.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Mục Mộc không để ý tới ông thì liền thất vọng cúi đầu ăn thịt nướng.
Lạc Tang liếc nhìn Lạc Lâm bị té xỉu ở cửa phòng bếp, rất hiếu thuận để lại cho ông một phần ba thịt nướng.
Mặt trời lặn xuống núi, chân trời mất đi tia ánh sáng cuối cùng, mặt trăng màu đỏ liền xuất hiện ở trên bầu trời đêm, cũng may trong hố lửa đang cháy cho nên nhà bếp khá là sáng sủa.
Mục Mộc ăn hết bát quả đen, Lạc Tang liền nhét chén gỗ đựng thịt vào trong ngực hắn, Mục Mộc chìa tay cầm lấy miếng thịt ăn nhưng mới ăn hai miếng thì liền thấy no rồi, vì vậy đưa chén thịt lại cho Lạc Tang.
Tất cả mọi thứ mà Mục Mộc ăn còn dư lại đều sẽ được Lạc Tang ăn hết, Lạc Tang luôn cảm thấy khi ăn đồ thừa của Mục Mộc là vị không giống nhau, phải nói là ăn ngon hơn ngững thức ăn khác.
Tất nhiên, hành động này của Lạc Tang cũng bị Mục Mộc liệt vào một trong những hành vi biếи ŧɦái.
Lạc Tang nhận lấy chén gỗ từ trong tay Mục Mộc, y thấy Mục Mộc ăn hơi ít, vì vậy liền bốc lên một miếng thịt đưa tới bên miệng của Mục Mộc, dụ dỗ nói: ” Ăn thêm một miếng nữa đi “.
” Không “. Mục Mộc đẩy tay Lạc Tang ra.
Lạc Tang kiên trì: ” Ăn “.
Mục Mộc tức giận trừng mắt nhìn Lạc Tang một cái, bất đắc dĩ há miệng đem ăn miếng thịt này, cũng không phải hắn thỏa hiệp với Lạc Tang, mà là hắn chẳng muốn mỗi sự kiện đều giằng co cùng Lạc Tang, hắn quá mệt mỏi.
Dỗ Mục Mộc ăn xong, Lạc Tang hài lòng ăn hết thịt nướng trong chén gỗ.
Lúc này Lạc Lâm đã tỉnh lại rồi, ông nâng cơ thể còn hơi choáng váng từ dưới đất ngồi dậy, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư.
Đời này, Văn Sâm Đặc Tư chỉ sợ có một người, đó chính là Mục Mộc, mà không phải là Lạc Lâm, cho nên ông cũng trầm mặt nhìn lại Lạc Lâm, hai lão phu phu đang đánh nhau bằng ánh mắt.
” Phụ thân, đến ăn cơm “. Lạc Tang kêu Lạc Lâm.
Lạc Lâm đứng lên đi tới, ông liếc nhìn Mục Mộc đang ngồi ở trên ghế gỗ đen, rồi liếc nhìn Văn Sâm Đặc Tư đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất mà ăn thịt nướng, cuối cùng liếc nhìn Lạc Tang đang ngồi xếp bằng ở trên đất, ông trầm mặc một lúc, sau đó lại ngồi xếp bằng ở bên cạnh Văn Sâm Đặc Tư.
” Đi ra! Ai cho phép ông ngồi ở đây! “. Văn Sâm Đặc Tư lấy tay đẩy Lạc Lâm ra, lại bị Lạc Lâm nắm lấy sau đó đưa tới bên miệng khẽ cắn nhẹ.
Văn Sâm Đặc Tư liền đỏ mặt, nửa giận nửa thẹn thùng mắng câu: ” Chán ghét “.
Mục Mộc nhìn hai lão phu phu không coi ai ra gì mà thể hiện tình cảm liền nổi da gà.
Ngoài Mục Mộc đã ăn no ra thì ba người còn lại đều từ từ ăn thịt, rất tự nhiên, bọn họ bắt đầu tán gẫu.
” Cơm nước xong thì trở về cùng anh “. Lạc Lâm dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ mà nói với Văn Sâm Đặc Tư, ngày hôm nay, ông xử lý xong sự vụ trong bộ lạc về đến nhà thì phát hiện Văn Sâm Đặc Tư để lại tờ giấy rồi chạy trốn, lập tức lo lắng mà vọt tới nơi này của Lạc Tang.
May mắn là người đang ở đây.
” Tôi không về “. Văn Sâm Đặc Tư không vui bĩu môi.
” Bao nhiêu tuổi rồi mà em vẫn còn bĩu môi “. Lạc Lâm luôn muốn Văn Sâm Đặc Tư bỏ được cái tật xấu khi giận liền bĩu môi này đi, giả bộ là mình còn trẻ.
Văn Sâm Đặc Tư tự mãn, đến chết cũng không thừa nhận bản thân lớn tuổi thì cũng liền thôi vậy mà còn mang tính chọn lọc mất trí nhớ tuổi tác.
Văn Sâm Đặc Tư cau mày đối nghịch càng dẩu miệng lên hơn, gắng gượng dẩu miệng lên thành một đóa hoa cúc nhỏ, Lạc Lâm vừa tức vừa cười giơ tay đánh vào cái miệng của ông, đánh cho đóa hoa cúc nhỏ này trở về hình dạng ban đầu, là một đôi môi đỏ mọng rất xinh đẹp.
Ngồi ở trên ghế nhìn thấy cảnh tượng này, cả người của Mục Mộc run lên, da gà rơi đầy đất, đôi lão phu phu thể hiện tình cảm có thể khiến cho người đang sống sờ sờ cũng buồn nôn mà chết.
So với Mục Mộc không được tự nhiên, Lạc Tang thì đã quen thuộc, y bình tĩnh nói: ” Chỗ này của con chỉ có một căn phòng ngủ, không có phòng để cha ở, người liền đi trở về cùng phụ thân thôi “.
Văn Sâm Đặc Tư
từ lâu đã nghĩ xong cách đối phó, ” Cha có thể ngủ ở trên sàn nhà bếp “.
Áo ngủ của ông cũng đã mang theo.
” Không được “. Lạc Lâm và Lạc Tang phủ quyết cùng một lúc, nơi nào có đạo lý để cho giống cái yêu kiều trải chăn ở trên đất mà nằm ngủ, cũng không phải đang ở nơi hoang dã.
Văn Sâm Đặc Tư vẫn còn có biện pháp khác, ông nói lời kinh người: ” Vậy tôi ngủ cùng Lạc Tang và Mục Mộc “.
Dù sao giường của Lạc Tang rất lớn nên cũng có thể để ba người ngủ cùng được.
” Không được! “. Lạc Lâm và Lạc Tang lần thứ hai phủ quyết cùng lúc, tuy rằng Lạc Tang và Văn Sâm Đặc Tư
là cha con nhưng vẫn có kiêng kỵ.
Lúc này, từ đầu đến cuối không nói gì, Mục Mộc đột nhiên lên tiếng: ” Được “.
Ở đây ba người đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà quăng về phía hắn, đều không nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý.
Mục Mộc lạnh đạm ngồi bắt chéo chân, khóe miệng của hắn nhếch lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh lùng liếc nhìn Lạc Tang: ” Tôi sẽ ngủ cùng với chú, còn anh thì ngủ ở nhà vệ sinh đi.”
Mục Mộc căn cứ vào tần suất lăn giường, phát hiện lại đến ngày Lạc Tang bạo hoa cúc của hắn.