Mã Hiểu Thiên dùng hai ngàn bốn mua một khối kim lam phách chỉ mười bốn centimet. So với cậu trước kia mua hơi ít một chút. Nhưng khối kim lam phách này tịnh độ đặc biệt cao, chỉ có hai nơi da nứt rất nhỏ, bên trong có chứa hai viên lớn nhỏ màu đen như hạt gạo kê. Nhiêu đây linh lực Mã Hiểu Thiên có thể dùng để vượt qua hai tháng tới. Cậu đây cũng là đang đánh bạc. Bởi vì khối hổ phách thoạt nhìn rất giống cái hồ lô, cậu tính toán lúc sau hấp thụ ánh sáng, cố gắng tạo hình cho tốt một chút. Tay nghề điêu khắc của cậu tuy căn bản không quá tốt, cho nên chỉ có thể cải tạo đơn giản thế này.
Tiền lại mất một khoản. Thịt cũng đau xong. Hai huynh đệ bắt đầu trở về nhà. Một bên đi, một bên nói chuyện phiếm. Kỳ thật chỉ có Mã Hiểu Thiên nói, Ứng Phong ngẫu nhiên đáp lại hai câu. Nhưng hai người ở chung như vậy lại đặc biệt tốt.
“Tiểu Phong, buổi tối hai ta ăn thịt gà nồi đi. Giống lần trước, còn tiết kiệm một ít.” Trong túi tiền lại tiêu nhiều như vậy, Mã Hiểu Thiên hiện tại thịt vô cùng đau đớn. Vì thế lại nghĩ cách tiết kiệm một chút. Ứng Phong là Khôi nhân, thích ăn thịt. Kỳ thật cậu cũng thích, chính là không có tiền, một ít đồ ăn giá cả còn tiện nghi một chút, rốt cuộc đều là quy mô gieo trồng lớn. Hơn nữa nấm tím thật sự tiện nghi, cậu cũng thích ăn. Cậu đã tính toán sẽ nấu tốt món nấm tím thịt gà nồi.
Ứng Phong đối với việc ăn luôn không bắt bẻ, huống chi Mã Hiểu Thiên tay nghề đặc biệt tốt, so với hắn là sư huynh còn tốt hơn. Nhớ lại lần trước ăn thịt gà nồi, hắn lập tức gật đầu. “Đệ thích là được. Ta không chọn. Bất quá thịt không cần tiết kiệm, ta sẽ đi săn. Dị thú khác ta có thể săn không được, nhưng dị thú cấp thấp thì rất dễ dàng.”
Mã Hiểu Thiên cười: “Ân!”
Mà lúc này, có một người đột nhiên từ khu nguyên thạch vọt ra, vừa lúc đυ.ng trúng Mã Hiểu Thiên đang muốn tiếp tục nói chuyện. Đối phương cao to đυ.ng một cái lực rất mạnh, Mã Hiểu Thiên lảo đảo xém té ngã, cũng may Ứng Phong phản ứng nhanh, nếu không Mã Hiểu Thiên sẽ phải bày tư thế chó ăn bùn.
Gia hỏa đâm trúng người cũng hoảng sợ. Nhưng sau khi nhìn đến Mã Hiểu Thiên tay nhỏ chân nhỏ một bộ dáng tiểu hài nhi, bên cạnh Khôi nhân so với Khôi nhân bình thường còn muốn gầy yếu hơn. Hắn lúc ấy liền đem hỏa khí rải đến trên người bọn họ. “Nhãi ranh! Ra cửa không xem đường?!”
Mã Hiểu Thiên đứng vững vốn cũng không nghĩ cái gì, địa phương nhiều người bị đυ.ng trúng cậu cũng không quá để ý. Chính là người này cư nhiên trả đũa. Đừng nhìn Mã Hiểu Thiên làm người trong hiền hòa, ngẫu nhiên tự giễu liền không đem lời trào phúng của người khác để trong lòng. Nhưng là cậu có cái miệng không buông tha ai. “Không sai! Đúng là nhãi ranh ra cửa không xem đường mới đi đυ.ng vào người khác!”
Đối phương bị nghẹn đến mắt trợn trắng, vừa mới bị một cường giả khinh thường liền tính, hiện tại đến cái tiểu hài nhi đều dám đối với hắn như vậy. Hắn liền nắm chặt nắm tay.
Không chờ người này phát uy. Phía sau hắn liền nhiểu ra một người nam nhân. Có lẽ là do ánh sáng, ánh mắt đầu tiên Mã Hiểu Thiên thế nhưng không thấy rõ dung mạo của người nam nhân này. Cậu chỉ có thể cảm giác được, người này rất cao lớn, bả vai lại rộng.
Tiếp đó, một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai: “Không muốn tàn phế liền cút!”