Nghe lão sư khóa cơ sở công trình Hình Giáp thế mà lại họ Hoắc, thân thể Ứng Phong cứng đờ một chút. “Hắn tên gọi là gì đệ biết không?”
Mã Hiểu Thiên trả lơi: “Biết a. Ngài ấy gọi là Hoắc Tông Đinh. Thoạt nhìn rất trẻ tuổi.”
Ứng Phong đêm đó chỉ ăn một phần ba lượng cơm so với ngày thường liền hết muốn ăn. Mã Hiểu Thiên thật lo lắng, bởi thời điểm Ứng Phong phát bệnh cậu đã nhìn qua, so với cậu còn muốn thống khổ hơn, hắn thậm chí còn huyễn hóa ra lợi trảo Hình Giáp tự làm hại bản thân để giảm bớt thống khổ: “Huynh thật sự không có việc gì?”
Ứng Phong lắc đầu: “Không có. Ta lúc trưa ăn hơi nhiều. Đệ đừng lo, đi nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai ta bồi đệ đi cửa hàng thủ công thô. Thuận tiện đi dạo thị trường linh thạch, kiếm một ít vật liệu cho đệ phát huy. So với phế thạch đáng giá hơn, cũng không uổng phí công sức của đệ.”
Mã Hiểu Thiên thấy Ứng Phong kiên trì, tự nhiên cũng không có lời gì để nói. Chỉ là lúc sau khi về phòng, cậu cũng không còn tâm trạng thiết kế trang sức.
Ứng Phong bên này ngồi trước cửa sổ, toàn bộ đầu óc đều là một màn ký ức trước kia.
“Không được! A Phong sống sờ sờ, hắn không phải thú bông cho các ngươi đùa nghịch! Ta đã rời đi nơi đó, hắn là đồ đệ của ta, cũng là đứa trẻ ta một tay nuôi lớn, ta sẽ không đem hắn giao cho các ngươi làm hại!”
“Thái lão, ngươi không cần cố chấp như vậy. Ứng Phong vốn dĩ không phải người sống chân chính. Ngươi cần gì phải vì một vật thí nghiệm dụng tâm như vậy?”
“Các ngươi là đồ súc sinh! Không xứng nói chuyện trước mặt ta! Có bản lĩnh các ngươi chọc giận ta, hoặc là gϊếŧ ta đi! Nếu không ngươi không cần vọng tưởng động đến một sợi tóc của A Phong!”
“Chậc. Hà tất phải tức giận như vậy. Bất động liền bất động. Huống chi chúng ta chỉ muốn lấy một ít gien cùng linh lực của hắn tiến hành phân tích. Không phải đem hắn phân thành tám khúc. Ngươi vẫn suy nghĩ cũ kỹ như vậy.”
Trong đầu hiện liên bộ dáng của sư huynh, Ứng Phong theo bản năng bắt vạt áo trước ngực.
“Sư phụ, việc của A Phong bọn họ vẫn không chịu từ bỏ?”
“Hiện tại thực nghiệm thể bọn họ có thể sử dụng càng ngày càng ít. Lúc trước những người được thả ra chắc đã đến lúc kiểm tra linh lực đã cải tạo. Ta có thể bảo hộ A Phong, nhưng lại không thể bảo hộ nhiều người như vậy. Tông Đinh, ngươi nhớ rõ, tương lai vô luận sư phụ xảy ra chuyện gì. Ngươi đề phải bảo vệ tốt A Phong. Không thể để hắn gặp nguy hiểm.”
“Sư phụ, ngài nói vậy là bọn chúng sẽ đối với ngài bất lợi sao?”
“Chúng là một lũ điên. Hiện tại bọn chúng đã tìm được chúng ta, kế tiếp nhất định sẽ có động tác.”