Chương 12: Khai giảng

Mã Hiểu Thiên nằm trên sô pha, đầu mang máy trị liệu. Dù hấp thu linh lực nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. Ứng Phong một bên nhìn, trong lòng đầy lo lắng. Hắn rõ ràng cảm giác được, tình huống của Mã Hiểu Thiên không ổn định như lời bác sĩ nói. Hắn dùng mắt thường đều nhìn ra, mỗi tháng thời gian Mã Hiểu Thiên phát bệnh đều ít nhất là một ngày đến nửa ngày, hơn nữa hấp thu linh thực cũng phải rất lâu mới có thể khôi phục như ban đầu. Hắn thực sự lo lắng, tình huống đứa nhỏ này sẽ chuyển biến xấu. Dù cho chứng khuyết thiếu linh lực không có khả năng chuyển biến xấu. Nhưng nghĩ đến chính mình, hắn khó tránh lo lắng cho Mã Hiểu Thiên.

Ước chừng 3 giờ sau, Mã Hiểu Thiên mới ấn dừng máy trị liệu, chậm rãi đem mũ giáp lấy xuống.

Cậu thở dài một hơi. Nhìn đến Ứng Phong lo lắng cho chính mình. Liền nói: “Dù sao cũng không có việc gì.” Nghĩ đến ngày thường Mã Hiểu Thiên được khen “môi hồng răng trắng”, nhìn lại đôi môi không còn chút huyết sắc, nhìn thế nào cũng làm người đau lòng.

Mã Hiểu Thiên xoa xoa cái mũi: “Không có việc gi. Khá hơn nhiều. Phỏng chừng hấp thu một đêm liền khôi phục.”

Ngày khai giảng hôm sau, Mã Hiểu Thiên sớm liền thu thập tốt rồi đến trường học. Buổi sáng dùng cậu dùng khoai đậu nấu món bánh khoai đậu nhân thịt, mang bốn cái cho chính mình, dư lại khoai đậu cùng cháo để cho Ứng Phong.

Linh Thứu học viện là đại học duy nhất ở thành phố Hà Tây, chia làm bốn khu vực giảng dạy, phân biệt ở bốn góc của học viện. Mã Hiểu Thiên học tại khu giảng dạy phía đông, có diện tích lớn nhất, cho nên người cũng tương đối nhiều.

Đây là khai giảng học kỳ mới, cũng là những ngày tháng học tập mới. Năm trước khi Mã Hiểu Thiên là sinh viên năm nhất, lần đầu tiên bước vào đại học. Mà hôm nay cậu đã năm hai. Nhớ tới liền có cảm giác trưởng thành cùng tiến bộ.

Bởi vì không trọ ở trường, cho nên Mã Hiểu Thiên đi trước đến phòng học. Bởi vì chương trình học của năm hai cùng người học chuyên nghiệp đều giống nhau, cho nên học viện chọn một phòng học có diện tích lớn nhất như một lễ đường thu nhỏ. Cậu tới phi thường sớm, nhưng lại vẫn lựa chọn vị trái phía sau ngay cạnh cửa sổ, cậu biết bản thân không hợp đàn, dù tính tình khá tốt, nhưng cả hai đời, vẫn không có người nguyện ý kết giao với chính mình. Cậu cũng không biết phải làm sao.

Lấy ra trí não, lên internet để học. Hiện tại học không cần mang sách vở, chỉ cần một cái trí não. Cho nên lúc chưa vào tiết học, cậu liền ngồi một mình, dùng trí não mở phần mềm phác thảo bắt đầu thiết kế kiểu dáng trang sức. Vẽ đi vẽ lại, trong rất vui vẻ.

Ngay lúc Mã Hiểu Thiên tự tiêu khiển để đợi vào học, trong phòng học người cũng bắt đầu nhiều lên. Thân ảnh một người cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh cậu, sau đó cúi đầu, nhìn nội dung Mã Hiểu Thiên vẽ. “Ngươi rất có thiên phú.”

Mã Hiểu Thiên hoảng sợ. Nghiêng đầu ngẩng mặt, thấy người xa lạ cùng mình nói chuyện, hắn có chút cảnh giác. “Cảm ơn. Ngươi là?”

Người này hơi hoang mang cười, trả lời: “Ta là đạo sư tân nhiệm khóa Hình Giáp cơ bản của các ngươi, ngươi có thể gọi ta là Hoắc Tông Đinh, hoặc Hoắc lão sư.”