Chương 3: Lần đầu giao dịch
Lục Vũ vừa khϊếp sợ vừa kích động, tựa như bị mất khống chế mà run rẩy đứng lên, sau khi từ một người mập mạp
biến thành một người gầy còm, tuy rằng biểu hiện coi như bình thường, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mờ mịt lại có chút luống cuống.
Mặc kệ là cách ăn mặc hay hoàn cảnh xung quanh ra sao, sau khi nhìn thấy mọi thứ ở đây, đều có thể chứng minh
Lục Vũ đã xuyên không, nhưng
mà hắn không ngờ chỉ trong chốc lát, mình lại có thể nhìn thấy những đồ vật quen thuộc!
Hồng trà lạnh XX, ta yêu ngươi! Lục Vũ rất thích đồ uống có ga, lúc này thật sự rất muốn hét lớn một tiếng để biểu đạt tâm tình của mình.
“Nè nè, ngươi có nghe ta nói gì không? Đúng rồi, ta nói gì ngươi nghe hiểu không?”
Đương nhiên có thể nghe hiểu! Đây chính là tiếng Trung mà hắn vô cùng
quen thuộc! Lục Vũ vừa mở miệng, liền phát hiện
ngôn ngữ mình đang nói
hoàn toàn không phải là tiếng Trung.
Hắn trầm mặc, cũng dần bình
tĩnh trở lại, những chuyện
đã xảy ra nói cho hắn biết làm người không nên quá dễ tin, cho dù người trẻ tuổi đối diện thoạt nhìn có bộ dạng không rành thế sự, nhưng Lục Vũ vẫn phải cẩn thận.
“Có thể nghe hiểu, ngôn ngữ đã được phiên dịch.” Lục Vũ dùng ngôn ngữ của thân thể này nói chuyện, đây là một loại ngôn ngữ rất êm tai, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình nói được
… Này coi như là phúc lợi sau khi xuyên không sao? Được rồi, ít nhất cũng không đến mức bởi vì xuyên không mà biến thành người câm.
Người trẻ tuổi đối diện
ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện gì đó rất buồn cười, sau đó, Lục Vũ chợt nghe thấy hắn
hô lên: “A a! Vừa rồi ta lại quên chức năng Phiên dịch ngôn ngữ… Bây giờ hẳn là có thể nghe hiểu đi?”
Hắn vừa nói
tiếng Trung, hệ thống tự động phiên dịch thành ngôn ngữ của
thân thể này cho Lục Vũ.
“Ta có thể nghe hiểu.” Lục Vũ dừng một chút, “Ngươi có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện
gì… Ngươi chấp nhận trò
chuyện với ta thật là quá tốt! Hôm nay ta vừa có được cái gì mà Hệ thống
vị diện giao dịch, căn bản không biết phải sử dụng thế nào, ta liền
chọn bừa một số để yêu cầu trò chuyện, không ngờ lại có thể kết nối với ngươi!” Người trẻ tuổi kia rất vui vẻ, Lục Vũ còn có thể nhìn thấy sự kinh hỉ và biểu cảm lấy lòng trên mặt hắn.
Hắn cũng vừa
có được hệ thống giao dịch này… Lục Vũ hít sâu một hơi, tại sao khi mình còn ở Trái đất lại
không gặp vận may như vậy, ngược lại bây giờ xuyên qua thành một hắc ám ma pháp sư… Hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện tốt lành gì.
“Ngươi cũng vừa mới có được? Ta nhớ không lầm hình như
ngươi đang ở trong một vị diện cấp thấp phải không? Muốn trao đổi vật gì sao?” Lục Vũ vừa rồi xem hướng dẫn
liền biết được, các vị diện dựa vào mức độ linh khí để
quyết định cấp bậc, hắn đang ở trong một vị diện cao cấp,
còn vị diện của đối phương chỉ là cấp thấp
mà thôi.
Trái đất… Hình như
cũng không có linh khí gì.
“Hôm nay ta ra đường bị một chậu hoa đập trúng, sau đó cứ như vậy mà có được Hệ thống vị diện giao dịch… Chỗ của ta là vị diện cấp thấp a… Ta cũng không biết mình muốn gì, thật ra bây giờ thứ ta cần nhất chính là tiền, nhưng mà ta không có vật phẩm để trao đổi với người, ngược lại có hơn một ngàn điểm năng lượng.” Người
trẻ tuổi đối diện gãi gãi đầu.
Lục Vũ lại hít sâu
một hơi, bây giờ đối phương so với hắn còn giàu hơn, ít nhất đối phương còn có đồ ăn đồ uống, hắn đói bụng đến mức suy yếu cũng không nói, ngay cả quần áo cũng rách rưới … Mấy chuyện này cũng không quan trọng, nhưng đồng thời vừa mới có được hệ thống, tại sao đối phương lại có nhiều điểm năng lượng như vậy chứ? Điểm
năng lượng của hắn hiện tại ngay cả một trăm điểm còn chưa tới!
Quay đầu nhìn lại bộ quần áo
rách rưới và đám cỏ dại, Lục Vũ giật mình: “Ta cảm thấy hứng thú với mấy món đồ trong thế giới của ngươi, ngươi đi mua nhiều một chút, ta sẽ
cho ngươi mấy thứ có thể giúp ngươi kiếm tiền.”
“Thật sao, ngươi chấp nhận
giao dịch với ta?”
“Đương nhiên là thật.” Lục Vũ mở miệng, “Ta biết trình độ khoa học kỹ thuật ở vị diện cấp thấp rất
phát triển, có nhiều vật dụng dùng rất tốt, như vậy đi, ta yêu cầu một ít dầu gội, sữa tắm, đồ dùng vệ sinh cá nhân, thức ăn, quần áo,… nhưng tất cả phải mới hoàn toàn!” Nếu không phải sợ đối phương hoài nghi, Lục Vũ thật sự rất muốn báo tên những thương hiệu mà hắn thường sử dụng!
“Không thành vấn đề, ta lập tức xuống siêu thị dưới lầu mua, ngươi chờ ta một chút!” Người trẻ tuổi đối diện nhãn tình sáng lên, mở miệng nói.
“Ừm, dù sao ta cũng không gấp lắm.” Lục Vũ nói ra sự thật, bây giờ hắn thật sự không biết thời gian đối với hắn có ý nghĩa gì nữa.
Bất quá, nếu đối phương thật sự ở Trái đất, như vậy hắn có thể nghĩ biện pháp nhờ
đối phương chiếu cố cha mẹ
của mình không? Không… Không nên lộng xảo thành chuyên
(muốn làm mà rốt cuộc lại phá hư, biến khéo thành
vụng), nếu người nọ tâm thuật bất chính, đến lúc đó cha mẹ hắn khẳng định sẽ chịu thiệt thòi lớn! Mà hiện giờ… Chị hắn sẽ chăm sóc cho cha mẹ thật tốt?
Bất quá, hắn sẽ ngẫm lại biện pháp khác để câu thông với thân nhân của mình trên Trái đất… Hệ thống
giao dịch này hiện tại không thể giao dịch sinh vật sống, hay là mình tạo ra một con robot? Ách, hình như là khô lâu binh lính… Bất quá tình hình hiện tại của hắn, phỏng chừng cái gì cũng không làm được.
Lục Vũ nhìn lên màn hình, người đối diện đã biến mất, lập tức đóng màn hình lại, nhìn về phía đám cỏ dại xinh đẹp ở bên cạnh.
Loại cỏ dại này
tương tự như
hoa lan trên Trái đất, mọc đầy bên bờ sông…
Lục Vũ nghĩ nghĩ, dựa theo bản
hướng dẫn,
mặc niệm rời khỏi, quả nhiên, “Phù phù” một tiếng, hắn liền trở về dòng sông.
Rất muốn tắm rửa thêm một lần nữa… Nhưng hiện tại cũng không phải lúc, thầm nghĩ không lâu sau mình sẽ có một bộ vật dụng vệ sinh cá nhân, Lục Vũ hít sâu một hơi, đi đến bờ sông đào vài cây cỏ dại. Lúc chuẩn bị trở về, đột nhiên nhìn thấy bên bờ sông có một vỏ sò xinh đẹp, Lục Vũ cũng không khách khí, tiện tay nhặt lên.
Nhiệt độ không khí trong không gian rất
thích hợp, cho dù Lục Vũ không có mặc quần áo nhưng cũng không cảm thấy lạnh, hắn kiểm tra
những thứ xung quanh mình, không lâu sau, người nọ quay lại.
Người trẻ tuổi
kia mang
theo hai túi đồ lớn, sau đó lấy ra từng món từng món, ngoại trừ quần áo, còn có dầu gội, sữa tắm, xà phòng cùng với một ít bánh mì, mì ăn liền, lạp xưởng, thịt khô, Lục Vũ nhìn những món đồ hết sức bình thường này, nhưng lại cảm thấy hai mắt của mình cay cay.
“Cái này là mì ăn liền, dùng nước sôi ngâm, qua hai phút là có thể ăn, đương nhiên đừng quên sử dụng gói gia vị có sẵn bên trong.”
“Cái này là dầu gội đầu, cái kia là sữa tắm, ta không biết
ngươi thích hương gì, cho nên mỗi loại ta mua
sáu mùi khác nhau!”
“Cái này là bánh mì, tốt nhất ngươi hãy ăn liền, những đồ vật khác có thể bảo quản lâu một chút, ta còn mua cho ngươi một ít đồ uống, trong đó còn có cà phê có thể nâng cao tinh thần… Ngươi là một nhà nghiên cứu phải không? Ta cảm thấy ngươi sẽ thích!”
“Quần áo này là ta mới mua, không phải là loại tốt nhất, nhưng cũng là hàng hiệu chất lượng
cao, không biết ngươi có thích hay không, đúng rồi, ngươi cũng không có dặn ta
mua giày, nhưng trước đó có một đợt giảm giá, ta đã mua vài
đôi, nếu mang vừa, ta có thể cho ngươi…”
“Cái này là qυầи ɭóŧ, mặc ở bên trong, có thể bảo vệ bộ vị quan trọng nhất của đàn ông, chắc ngươi cũng biết mà phải không? Hì hì!”
Lục Vũ nhìn người kia giải thích từng món một, tuy những thứ này hắn đều biết, nhưng lại không dám nói ra, cuối cùng đối phương lấy
ra cái qυầи ɭóŧ kia đặc biệt giải thích
một lúc, hắn rốt cục không thể nhịn được nữa: “Là một thương nhân vị diện, không phải cái gì ta cũng không biết như ngươi nghĩ đâu!” Lục Vũ rất muốn nói là cô lậu quả văn
(kiến thức thiển cận), đáng tiếc ngôn ngữ hắn đang sử dụng không có câu thành ngữ này.
“A?” Người trẻ tuổi kia đỏ mặt: “Vậy đi, ngươi dùng cái gì để giao dịch với ta vậy? Mấy thứ này ta dùng tiền tiết kiệm để mua đó… Được rồi, ta vốn là một kẻ nghèo nàn.”
Mặc kệ là
người này có dễ bị lừa hay không, chỉ cần mình lấy được mấy món đồ này là được, nhưng đối phương đang ở Trái đất, Lục Vũ thầm tính toán phải tạo dựng mối quan hệ với đối phương. Cho nên sau khi nhìn thoáng qua đám cỏ dại và vỏ sò trên tay mình, hắn nghĩ nghĩ liền tháo xuống chiếc nhẫn xương trên tay.
Chiếc nhẫn xương này vô cùng tinh xảo, chỉ là Lục Vũ không thể cảm nhận được khí tức hắc ám trong nó, cũng không thấy có chỗ nào khác thường, có lẽ chỉ là trang sức. Lục Vũ không thích đeo trang sức, đối với người khác sẽ không có hảo cảm với xương cốt, cho nên hắn không để ý mà đưa cho đối phương.
Lục Vũ đem ra mấy món
đồ này nọ, khi người đối diện nhìn thấy, biểu cảm lập tức biến thành kinh hỉ, đồng thời hô lên: “Giao dịch! Ta muốn giao dịch!”
Hay