Chương 5: Tin tức

Hạ Mặc Quân đỡ lấy Hạ Hi đang run rẩy, nghĩ thầm: Giờ là đầu mùa xuân, gió lạnh như vậy, còn kéo dài nữa Hạ Hi sẽ không chịu được. Vì thế hắn đối với lí chính nói:

"Chuyện này ta nhất định sẽ không thoái thác. Ngân lượng lát nữa ta sẽ đem đến, Hạ Hi từ hôm nay trở đi chính là phu lang ta. Thân thể hắn không chịu nổi lăn lộn, hy vọng lí chính cho mượn một nơi để ta dẫn hắn nghỉ ngơi. Mặt khác ta cũng có một số việc làm phiền lí chính, ngài xem thế nào?"

Lão Lí chính nhìn nhìn Hạ Hi, đúng là không ổn, hắn nghĩ nghĩ, nói:

"Nhà Lý thẩm ở đầu thôn nhiều phòng trống, để Hạ Hi ở đó đi!"

Hạ Hi nhìn đôi tay đang đỡ lấy mình, lần đầu tiên thấy bản thân có chỗ dựa.

__________

Chuyện cưới Hạ Hi nhìn vào thì thấy Hạ Mặc Quân bị buộc, nhưng trên thực tế là kẻ muốn cho người muốn nhận mà thôi.

Hạ Mặc Quân không dễ mềm lòng, tòng quân nhiều năm rèn ý chí hắn thành sắt đá, hắn đã gặp qua quá nhiều bi kịch, đã sơm mất đi loại tình cảm này. Trên đời người bi thảm có rất nhiều, thế mà Hạ Hi lại làm hắn thấy đau lòng......

Vì thế Hạ Mặc Quân gần như là thuận thế đáp ứng yêu cầu nghe có vẻ phi lí kia của Tạ An Bình.

Hạ Mặc Quân đỡ Hạ Hi về nhà Lý thẩm rồi lập tức đi đun nước cho Hạ Hi tắm. Lý thẩm lấy quần áo cũ ra cho Hạ Hi thay. Hạ Mặc Quân nhìn Hạ Hi thu thập tốt rồi lại nghĩ tới thân hình đơn bạc, gầy yếu của y, vội vằng mượn bếp của Lý thẩm nấu bát cháo trắng, còn thuận tay vứt bộ áo đỏ ghê tởm kia vào lò.

Khoảng bốn mươi phút sau, Hạ Mặc Quân bưng cháo trắng đi vào phòng, Hạ Hi nhìn hắn đi tới, ánh mắt lấp lánh nhấp nháy, không dám nhìn thẳng hắn. Hạ Mặc Quân nhìn vành tai y đỏ bừng, có chút buồn cười, nghĩ thầm: Thật đúng là cái đáng yêu.

Hắn bê cháo đi qua, nói với Hạ Hi:

"Tiểu Hi, khá hơn chút nào không?"

Nói rồi hắn ngồi xuống mép giường, múc một muỗng cháo thổi thổi định bón cho y. Hạ Hi vội vàng cầm bát cháo, nói:

"Ta tự ăn được!"

Hạ Mặc Quân bật cười, cũng không ép, tuy rằng quan hệ hai người hiện tại cực kì thân mật, nhưng chỉ biết nhau nửa ngày, Hạ Hi không được tự nhiên là bình thường, chỉ là dặn dò:

"Ngươi đói bụng lâu rồi, từ từ ăn, nếu không cơ thể không chịu nổi."

Hạ Hi ừ một tiếng, cúi đầu uống cháo. Bầu không khí bông dưng trở nên xấu hổ mà ấm áp, hai người nhất thời không nói chuyện, trong phòng chỉ có tiếng va chạm của cái thìa và bát.

Hạ Mặc Quân nhìn Hạ Hi uống xong bát cháo, nhận lấy bát, nói:

"Ngươi chắc đã mệt mỏi rồi, hiện tại phải ngủ một giấc hẳn hoi."

Nói xong, hắn đứng lên chuẩn bị ra ngoài, lại quay người lại, Hạ Hi nghi hoặc mà nhìn hắn, chỉ nghe hắn nghiêm túc nói:

"Đừng lo lắng,hết thảy ta sẽ giải quyết."

Sau đó liền ra khỏi phòng. Hạ Hi nhìn bóng dáng cao lớn, cường tráng đang đứng ngược sáng kia, nhất thời hốc mắt chua xót,trong lòng hỗn loạn. Nhưng cơ thể y mệt mỏi đến chịu không nổi, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.

Khi Hạ Hi tỉnh dậy đã là lúc hoàng hôn, trong thôn khói bếp lượn lờ khắp cái nóc nhà. Hạ Mặc Quân đang ở trong sân phơi đậu cô ve với Lý thẩm:

"Lý thẩm, làm phiền người trông coi Hạ Hi một chút, hôm nay ta còn có việc, không trở lại ăn cơm tối." Lý thẩm nghe xong liền đáp:

"Được! Ngươi cứ yên tâm đi!"

"Vậy ta đi đây!"

Hạ Mặc Quân sải bước ra cổng, hướng đến nhà lí chính.

Hạ Mặc Quân lang thang một hồi rốt cuộc tìm được nhà lí chính, nhiều năm trôi qua, ký ức của nguyên chủ dần mơ hồ. Hạ Mặc Quân gõ cửa, chỉ chốc lát sau, vị ca nhi thanh lãnh kia liền tới mở cửa. Ca nhi nhẹ giọng hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Lúc này trong phòng truyền đến một tiếng:

"An ca nhi, ai tới?"

Hạ An nghe tiếng liền quay đầu cung kính trả lời:

"Là hán tử hồi giữa trưa."

Sau đó quay đầu nói với Hạ Mặc Quân:

"Mời vào."

Hạ Mặc Quân đi vào nhà chính, lí chính lão gia tử đang hút thuốc lộc cộc. Hắn thấy Hạ Mặc Quân đi vào tới, liền buông ống khói, nói:

"Tiểu tử, ngươi có chuyện gì?"

Hạ Mặc Quân cung kính mà đứng ở một bên, nói:

"Lí chính, ta là Hạ Mặc Quân, con trai Hạ Tử Khiêm."

Lí chính vừa nghe, tức khắc biến sắc, vội vàng mà đứng lên kéo Hạ Mặc Quân hỏi:

"Ngươi nói thật sao? Tiểu tử ngươi đừng có mà lừa dối ông già ta"

Hạ Mặc Quân vội vàng đỡ lấy lí chính, nói:

"Tiểu tử ta làm sao dám bừa chuyện này, ta thật sự là Hạ Mặc Quân. Người có thể nhìn vết bớt trên lưng ta."

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Lão gia tử nước mắt lưng tròng:

"Ngươi còn sống thì tốt rồi, cha mẹ ngươi ở dưới chín suối cũng nhắm mắt. Hảo hài tử, kể cho gia gia cuộc sống mấy năm nay của ngươi."

Hạ Mặc Quân đỡ lí chính lão gia tử ngồi xuống, nửa thật nửa giả mà kể chuyện trong mấy năm qua. Hắn kể bình thường đến nỗi người trong thôn đều nghĩ ngoài chút vận may, hắn chẳng khác hán tử bình thường là bao.

Ảnh hưởng Hạ Mặc Quân muốn chính là như thế này, vậy thì hắn có thể an ổn mà sống những ngày tá giáp quy điền.

Lí chính lão gia tử nghe Hạ Mặc Quân nói xong tức khắc đau lòng vô cùng, đứa nhỏ này ông nhìn từ bé đến lớn! Tên táng tận lương tâm Hạ Nguyên lừa hắn lên chiến trường, ông còn tưởng hắn đã chết rồi. Hạ Mặc Quân nhìn lí chính thương tâm không thôi, an ủi:

"Lí trưởng gia gia cũng không cần khổ sở, ta không phải đã trở lại sao."

Đợi một hồi lâu, cảm xúc dần bình tĩnh lại. Lão gia tử liền nói:

"Năm trước hạ một trận tuyết lớn, đàn sói xuống núi, có mấy nhà bị chúng nó cấp ăn, trong đó liền có nhà đại bá ngươi."