Thông qua lời nghị luận của những người xung quanh Hạ Mặc Quân đại khái có thể đoán được tiểu ca nhi trước mặt này là ai.
Nhìn y cúi đầu không nói gì mà lâm vào hồi ức bên trong hắn mạc danh có chút đau lòng.
Xung quanh đám người bàn tán xôn xao, cảnh tượng ầm ĩ bất kham.
"An tĩnh!"
Một tiếng quát lớn đầy khí thế nghiêm khắc vang lên, đám người tự giác tránh ra một bên. Một vị lão giả râu hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt sắc bén, chống trượng trúc, được một ca nhi thanh lãnh đỡ đi đến.
Vị lão giả này chính là lí trưởng trong thôn. Lí chính nhăn mày, hỏi:
"Đây rốt cuộc là như thế nào?"
Vừa mới nói xong, Tạ An Bình lập tức trả lời:
"Trưởng lão gia, ngươi giúp Xuyên Tử nhà ta làm chủ nha! Tiện nhân Hạ Hi không biết xấu hổ này nhà ta tuyệt đối không cần, Xuyên Tử nhà ta bị hắn đánh thành cái dạng này, chịu lớn như vậy ủy khuất, lí chính lão gia ngươi nhất định phải giúp chúng ta lấy lại công đạo!"
Lí chính nhìn phía Hạ Mặc Quân:
"Tiểu tử, ngươi cùng Hạ Hi là như thế nào?"
Hạ Mặc Quân cung kính mà trả lời:
"Lí chính, ta cũng không làm gì thất lễ đối với ca nhi này, y rớt xuống sông, ta cứu y lên."
"Sao lại không thất lễ, ta thấy ngươi ôm Hi ca nhi!"
Mạnh Tử Xuyên gọi với. Lí chính nhìn chằm chằm Hạ Mặc Quân:
"Mạnh Tử Xuyên nói thật sao?"
Bị lí chính nhìn chằm chằm, Hạ Mặc Quân hiểu dù hắn không làm gì Hạ Hi đi nữa thì sự trong trắng của y cũng đã bị hủy hoại trên tay hắn. Hạ Mặc Quân lấy lại bình tĩnh, kiên định mà hướng về phía lí chính nói:
"Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Những lời này của Hạ Mặc Quân phảng phất đổ dầu lên nước dữ, đám người lập tức bùng nổ bàn tán. Tròng mắt Tạ An Bình xoay chuyển, nói:
"Được nha, ta thành toàn cho ngươi, nhưng tổn thất của nhà ta ngươi phải bồi thường. Tiền lễ hỏi Hạ Hi, tiền làm tiệc rượu, tiền nhân công, còn có tiền chuộc hắn từ hẻm tối ra, thượng vàng hạ cám các thứ... Ngươi ít nhất phải đền ta năm mươi lượng."
"Phi! Lão ca nhi này quả là công phu sư tử ngoạm! Sao không đi ăn cướp luôn đi!"
Trong đám người, Lý thẩm kinh ngạc cảm thán. Chính xác, tuy hẻm tối cho Mạnh gia 10 lượng bạc, lễ hỏi, tiệc rượu của Hi ca nhi nếu đơn giản hóa, các chi phí cùng lắm chỉ mười hai, mười ba lượng thôi. Nhưng Hạ Mặc Quân không muốn cãi nhau với ông, phiền toái! Quan trọng nhất chính là Hạ Mặc Quân cũng không muốn bàn luận so đo giá cả trắng trợn trước mặt ca nhi đáng thương này. Huống hồ Hạ Hi còn đang ướt, sắc mặt trắng bệch, lung lay như sắp đổ, tình hình không hề ổn.Việc cần thiết nhất hiện tại là giải quyết chuyện này.
Hạ Mặc Quân ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi muốn thoát khỏi gia đình này không? Nếu muốn ta giúp ngươi đoạn thân."
Câu này vừa ra toàn bộ hiện trường nháy mắt bùng nổ, phải biết đoạn thân ở thế giới này có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Nếu như đoạn thân thì cả đời này hai bên sẽ không còn bất cứ liên quan nào, hơn hết là sẽ bị ảnh hưởng đến danh dự, nhân phẩm. Gia đình nào mà bất hòa cũng bất quá chỉ là ra ở riêng, tuyệt hơn nữa thì là tự lập môn hộ.
Nhìn thoáng qua mẫu phụ của mình Hạ Hi tức khắc đồng ý:
"Ta muốn đoạn thân."
"Hảo, ta giúp ngươi."
Tạ An Bình nghe xong không kìm được mà tức giận:
"Ngươi... ngươi... cái đồ bất hiếu...hừ... các ngươi đừng hòng muốn làm gì thì làm, muốn đoạn thân ta không đồng ý "
"Vị lão phu lang này, ngươi trước nghe ta nói xong rồi hãy quyết định "
"Ngươi có nói gì thì ta cũng không đồng ý "
"Trong luật pháp của Đại Khánh Hoàng Triều có quy định không được buôn bán ca nhi, cô nương trong sạch vào những nơi như lầu xanh hay hẻm tối, trừ khi những người này tự nguyện nếu không nhẹ thì phạt 20 trượng và 10 lượng bạc coi như cảnh cáo, nặng thì 50 trượng ,100 lượng bạc và phạt tù trung thân"
"Không có khả năng, ngươi nói dối "
"Ta có nói dối hay không nên quan phủ hỏi thì sẽ rõ."
Nghe những lời này đám người từ hẻm tối đến nhanh chóng bỏ chạy bởi những lời hắn nói đều là sự thật nhưng điều luận này chỉ vừa mới ban hành 3 năm trước, ít có dân chúng để ý đến luật pháp triều đình ban ra nên không nhiều người biết.
Điều luận này ra đời là do 3 năm trước có vị tiểu thư đắc tội với người mà bị bán vào lầu xanh, sau đó cô thắt cổ tự tử trước nhà tên kia, Hoàng thượng biết chuyện nổi trận lôi đình, từ đó mà điều luận này ra đời , nói đến cũng thật đáng thương.
"Ngài hãy suy nghĩ cho kĩ a"
"Hừ... Đoạn thân thì đoạn thân, kia năm mươi lượng ngươi mau đưa cho ta."
" Ngài nói đùa ta sẽ chỉ đưa 20 lượng coi như tiền chuộc, tiền lễ hỏi và tiền sinh dưỡng của Hi ca nhi, còn có ngài nháo lớn đến quan phủ người chịu thiệt chỉ có mình ngài a"
Tạ An Bình không nói thêm lời nào coi như cam chịu cùng Hi ca nhi đoạn thân.
"Chuyện này mong các vị ở đây làm chứng, còn nhờ lí chính và trưởng lão nhóm giúp sử lý một chút gia phả việc này"
Việc đến nước này mọi người xung quanh cũng không thể nói cái gì đều nhanh chóng đáp một tiếng rồi tản ra ai về nhà nấy.