Sửa sang quần áo tử tế, Hạ Mặc Quân nhấc chân đi vào thôn. Đi vài phút, Hạ Mặc Quân thấy cách đó không xa có một cây cầu vòm bằng gỗ bắc qua sông rộng. Sau cây cầu ấy có thôn dân của hắn. Hắn hít một hơi dài không khí trong lành vào phổi, tâm trạng liền tốt lên, bao mệt mỏi kéo dài hơn hai tháng thoáng chốc biến mất.
Đang lúc Hạ Mặc Quân chuẩn bị qua cầu, có một người không biết vụt ra từ chỗ nào, hắn còn không có thấy rõ người tới là ai, hán tử hay ca nhi, chỉ biết người nọ mặc áo vải đỏ cũ. Người nọ nhảy một cái dứt khoát từ trên cầu xuống, mạnh mẽ đến nỗi khiến người hoài nghi có bao nhiêu đau khổ mới đẩy một người vào đường cùng như vậy? Vô cớ mà khiến người khác đau lòng. Hạ Mặc Quân tham gia quân ngũ nhiều năm, ý niệm xả thân cứu người đã khắc ghi trong xương, cho nên thân nhanh hơn não, ngay khi người nọ nhảy xuống, anh cũng nhanh chóng nhảy xuống cứu người.
Hạ Mặc Quân cố gắng toàn lực, cứu người trong thời gian ngắn nhất. Nhưng lên bờ người đó đã mất ý thức, hắn liền thổi ngạt và ép tim cho đén khi người dó dần tỉnh lại. Hạ Mặc Quân nâng thân y dậy, làm y dựa vào trụ cầu, lúc này, hắn mới có thời gian quan sát y. Vừa nhấc mắt, Hạ Mặc Quân nhìn thấy người này trên vành tai có nốt ruồi đỏ nhạt màu, sửng sốt một giây, Hạ Mặc Quân mới ngộ ra người này là một ca nhi. Ý thức được quần áo ca nhi này đều đã ướt, mà đương triều lại nhiều định kiến, trinh tiết là cực kỳ quan trọng. Hạ Mặc Quân vội vàng mặc lại áo khoác của y mà lúc nãy hắn vừa cởi ra, người nọ nắm chặt trường bào, hữu khí vô lực hỏi: "Vì cái gì...... Khụ khụ, muốn cứu ta? Vì sao không để ta chết?" Hạ Mặc Quân nhìn chằm chằm cặp mắt như đã chết lặng kia, không biết trả lời như thế nào cho phải.
Lúc này, một đám người xông đến đầu cầu, người đi đầu là một hán tử có dáng đi nghênh ngang, khuôn mặt đáng khinh. Người này thô lỗ mà duỗi tay lại muốn túm lấy ca nhi, Hạ Mặc Quân nhìn thấy liền giấu ca nhi sau người, bắt lấy cánh tay hán tử, cau mày nói: "Ngươi muốn làm gì?" Hán tử kia rút tay trở về, lại không rút được, tức khắc giận dữ hét: "Ngươi mẹ nó buông ta ra !" Hạ Mặc Quân nghe vậy cũng nổi giận vung tay, hán tử kia đứng không vững, lùi lại vài bước rồi ngồi sụp xuống đất.
Lúc này, ba người họ đang bị một đám người vây xung quanh. Thấy hán tử đáng khinh kia ngã xuống đất, một ca nhi mập mạp chen vào trong đám người, đôi mắt to đầy ác ý và sắc bén, nâng hán tử dậy, vội vàng mà kêu to: "Xuyên Tử, ngươi không sao chứ!" Hóa ra ca nhi này là mẫu phụ tên hán tử Mạnh Tử Xuyên kia. Hắn thấy Hạ Mặc Quân thân thể cường tráng, vẻ mặt uy nghiêm, khí thế sắc bén không dễ chọc nhưng vẫn cố gằn giọng mắng: "Hỗn đản, ngươi tránh hắn xa chút! Ta đã đem hắn bán cùng trấn trên hẻm tối, ngươi đừng bẩn hắn trong sạch.” Tạ An Bình che lại mới vừa bị hất văng hán tử, đôi mắt ngắm thành tây hẻm tối mấy người đi tới, sợ bọn họ cho rằng Hạ Hi không trong sạch, thiếu cho tiền.
Trấn trên gần nhất tới cái có tiền khách hàng, mỗi ngày ở thành tây hẻm tối pha trộn, ra tay hào phóng, chọc đến chỗ đó mấy cái tỷ nhi một lòng một dạ nhào vào trên người hắn, đều tưởng câu trụ này đuôi cá lớn.
Nhưng không nghĩ tới này khách hàng so với nữ tử tới, càng thích ca nhi. Thành tây hẻm tối nào có ca nhi?
Bọn họ nơi này bất quá một cái trấn nhỏ, ngày thường nào có người tìm ca nhi, lúc này đột nhiên muốn cái ca nhi, một chốc nào làm cho tới.
Mắt thấy khách hàng tới càng ngày càng ít, nói không chừng nào ngày liền không đi, t·ú b·à Thi mụ mụ mau vội muốn ch·ết, nơi nơi hỏi thăm.
Lúc này Tạ An Bình tới cửa, đem này tiểu ca nhi bán cho hẻm tối, giải Thi mụ mụ lửa sém lông mày, bạc còn có thể thiếu?
Hạ Hi nhìn Tạ An Bình mà tâm rét lạnh, Tạ An Bình là mẫu phụ hắn, tính tình kiêu căng. Năm đó, ông gả cho một người thợ săn trong thôn, tên Hạ Hòa. Hạ Hòa săn thú giỏi, tích góp được rất nhiều tiền, vì thế mà năm đó Tạ An Bình mới đồng ý gả cho ông. Ai ngờ Hạ Hòa chết trong một lần đi săn.
Tạ An Bình không cam lòng sống những ngày nghèo đói, không có trượng phu nương tựa, vì thế dù còn trong kì tang, ông vẫn tái hôn với một hán tử khác tên Mạnh An Quốc, tất cả tài sản của chồng cũ đều được gả theo thành hồi môn. Không lâu ông sinh được một nữ nhi, đặt tên là Mạnh Yên. Sau lại sinh được một hán tử, đặt tên là Mạnh Tử Xuyên. Từ khi Tạ An Bình gả cho Mạnh An Quốc, cuộc sống của Hạ Hi cũng trở nên đau khổ. Ở gia đình này, Hạ Hi là một nô ɭệ, ai cũng không ưa y. Hạ Hi cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nhưng phải làm tất cả việc nhà.
Mạnh An Quốc không thích hắn, Hạ Hi chấp nhận, không ai lại thích con chồng trước cả, nhưng mẫu phụ ruột cũng không thích hắn, hắn tự hỏi mình không làm gì để thẹn với lương tâm, tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy!