*Hướng trong xu hướng tìиɧ ɖu͙©"Tiểu Viêm!"
Bà đột nhiên đứng dậy, đưa tay đẩy bả vai chồng mình, sau đó cầm lấy áo khoác với khăn quàng cổ quay đầu lại nói: "Tiểu Trăn, mẹ đột nhiên muốn ngồi vị trí của con, con với Tiểu Viêm chuyển lên trước đi."
"A? Dạ, được."
Dụ Trăn cứ cảm thấy bầu không khí không thích hợp cho lắm, nghe vậy lập tức đứng dậy, ánh mắt quét qua Hàn Nhã với Ngũ Hiên, sau đó khều chân Ân Viêm ý bảo hắn nhường đường.
Ân Viêm lại cầm tay cậu, ngăn cản động tác đi ra ngoài của cậu, nói: "Chờ một chút."
Cừu Phi Thiến thấy thế thì nhíu mày, nhìn hắn chỉ hận sắt không thành thép.
Ân Nhạc ngồi phía sau cũng nhíu mày, mặt thối hoắc nhìn Hàn Nhã.
"Tiểu Nhã."
Ngũ Hiên bước lên một bước ôm lấy bả vai Hàn Nhã, dùng bộ dáng mười phần chiếm dục cùng với sự ưu việt của người thắng từ trên cao nhìn xuống Ân Viêm. Sau đó dịu dàng dỗ dành Hàn Nhã: "Đứng chặn lối đi thế này không tốt lắm, ngồi xuống trước đã."
Hàn Nhã lại không theo lời, ngược lại còn tiến lên một bước tránh khỏi bàn tay anh. Đôi mắt cô long lanh nước, vài giây sau đã chảy xuống như mưa. Cô điềm đạm đáng yêu nhìn Ân Viêm, nói: "Viêm, chuyện tai nạn xe em đã biết sai rồi, rất xin lỗi, nhưng người nào làm người đó chịu. Anh nếu muốn trả thù, chỉ hướng về em thôi được không? Ba mẹ em là người vô tội, họ vẫn rất thưởng thức với cảm kích anh, lần trước anh......"
Mấy lời này, Cừu Phi Thiến nghe đến cả tóc cũng muốn bốc cháy.
Cái gì gọi là chỉ hướng về em? Có mà hướng về cô thật thì tiêu đời ý!
"Hàn Nhã, tìm rắc rối cho Hàn gia chính là tôi, cô đừng có chọc tôi ——"
"Lạnh không?"
Ân Viêm đột nhiên mở miệng, cắt ngang Cừu Phi Thiến sắp bùng nổ trước mặt mọi người, mà câu này cũng làm người khác không thể hiểu được: "Lạnh thì nói với anh."
Dụ Trăn bị hắn nắm tay dò hỏi: "???"
Trên may bay có máy điều hòa sao lạnh được, Ân Viêm đang làm gì thế? Hơn nữa......
Cậu chà chà cái tay đang bị Ân Viêm nắm, cũng không rút ra mà chỉ liếc Hàn Nhã bị Ân Viêm làm lơ cùng với Cừu Phi Thiến ở hàng ghế trước đang nghẹn đến muốn phát nổ, trong lòng hơi bồn chồn.
Trường hợp hiện tại vừa nhìn đã thấy không ổn, Ân Viêm như bây giờ, rốt cuộc là bởi vì thiếu hụt ký ức nguyên chủ cho nên hoàn toàn đặt mình bên ngoài hoặc vì không biết nên xử lý thế nào, hay là có tính trước, cố ý chỉ nói chuyện với cậu, làm lơ những người khác?
Nếu là thiếu hụt ký ức, vậy cậu nên làm thế nào để giúp họ giảng hòa; nếu là cố ý, thế cậu phải làm sao đây, cũng không thèm để ý đến đối phương ư?
Nhưng nhìn cô gái này khóc cũng rất đáng thương.
Tay đột nhiên bị nhéo mạnh một cái, cậu hoàn hồn, theo bản năng thu lại ánh mắt đánh giá Hàn Nhã, cúi đầu nhìn Ân Viêm. Cậu vừa chuẩn bị mở miệng hỏi hắn sao nhéo cậu mạnh như vậy, thì trái tim lại đột nhiên như chìm xuống, sau một lúc, thân thể như bị người ta ném từ trong nhà nhiệt độ ổn định ra trời tuyết 0°C. Nhiệt độ cơ thể như thủy triều rút đi, một luồng lạnh lẽo quen thuộc mạnh mẽ khuếch tán khắp tứ chi, tư duy nháy mắt bị đông cứng lại.
"Ân, Ân Viêm......"
Cậu dùng sức nắm lại bàn tay vào giờ phút này có vẻ vô cùng ấm áp của Ân Viêm, trong mắt phủ đầy bất an và kinh hoảng. Đại não chậm chạp khiến cậu trong lúc nhất thời không phản ứng kịp bản thân bị gì.
【 Qùa Sơn Thần tặng đã biến mất. 】
Giọng nói mang theo hơi lạnh quen thuộc vang lên trong đầu, nhưng Ân Viêm trước mặt lại không có mở miệng.
"Chúng ta đến hàng phía trước."
Ân Viêm đứng dậy nửa ôm Dụ Trăn vào ngực, cuối cùng cũng nghiêng đầu rũ mắt, đem ánh mắt bố thí cho Hàn Nhã đã giả bộ điềm đạm đáng yêu thật lâu bên cạnh, bình tĩnh nói: "Nhường chút, cô chặn đường."
Nước mắt của Hàn Nhã đảo quanh trong hốc mắt, muốn khóc mà chẳng dám khóc, biểu cảm cứng ngắc có chút buồn cười. Ánh mắt cô theo bản năng dừng trên người Dụ Trăn đang nửa dựa vào lòng ngực Ân Viêm, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Viêm, anh nói cái gì? Anh, các anh......"
"Anh tôi bảo cô tránh ra, cô Hàn, cô có học cách ứng xử nơi công cộng chưa, cứ chặn đường như thế vui lắm hả?" Ân Nhạc cuối cùng cũng không nín được đành mở miệng, mắt trợn trắng sặc lại một câu.
Nếu là trước đây, Ân Nhạc dám giáp mặt sặc lại Hàn Nhã như vậy, không đợi Hàn Nhã làm ra dáng vẻ bi thương khổ sở, Ân Viêm đã dạy dỗ em trai trước một bước. Nhưng hôm nay Ân Viêm lại không có, ánh mắt hắn nhìn Hàn Nhã trước sau đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạnh nhạt.
"Cô Hàn, tôi nghĩ lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Mặt khác, đừng gọi tôi như vậy nữa, người nhà với người yêu của tôi sẽ không vui."
Hắn hàm súc nhắc nhở, nói xong nhìn về phía Ngũ Hiên, lễ phép hỏi: "Có thể nhờ anh đỡ bạn gái ra chỗ khác không? Cám ơn."
Trước nay Ân Viêm chưa từng thừa nhận thân phận "bạn gái Ngũ Hiên" này của Hàn Nhã, cho dù trong vòng này đều đã lưu truyền lời đồn giữa Hàn Nhã với Ngũ Hiên.
Nhưng bây giờ hắn đã sử dụng, còn sửa dụng đến vô cùng tự nhiên, bình thường, thẳng thắn.
"Người yêu?"
Ngũ Hiên thu lại ưu việt với không kiên nhẫn trong mắt, con mắt cuối cùng cũng nhìn Ân Viêm và Dụ Trăn trong lòng ngực Ân Viêm, sau đó dừng trên chiếc nhẫn trên tay Ân Viêm, vươn tay kéo Hàn Nhã đang cứng đờ ôm về, nói: "Chúc anh với người yêu của anh trăm năm hạnh phúc."
"Cám ơn."
Ân Viêm khách khí đáp lại, ôm lấy Dụ Trăn đi ngang qua người Hàn Nhã, dừng trước chỗ ngồi của Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường, gọi: "Mẹ."
"Con trai ngoan."
Cừu Phi Thiến tán thưởng mà vỗ vai hắn, để cho bọn hắn ngồi xuống. Lúc đi ngang qua Hàn Nhã thì hơi dừng dừng, nhưng cũng không nhìn Hàn Nhã, mà đặt tầm mắt lên người Ngũ Hiên, nở một nụ cười khách sáo lễ phép, nói: "Ngũ thiếu gia, hôm nay tôi da mặt dày nói với cậu hai câu. Lúc chọn vợ phải chọn người có phẩm hạnh tốt, kiên định đáng tin cậy, đừng có nhất thời mắt mù cưới người hô mưa gọi gió về, ồn ào khiến một ngày yên tĩnh cũng không có. Nếu không cẩn thận thì thanh danh thanh quý mà người Ngũ gia tích cóp mấy thế hệ cũng hỏng mất."
Hàn Nhã nghe vậy mặt trắng bệch, ánh mắt bi thương khó chịu lại dính đến trên người Ân Viêm đã ngồi phía trước.
Chỉ tiếc người trước nay lúc nào cũng chú ý yêu thương cô, hiện tại chỉ chừa cho cô một bóng dáng hoàn toàn xa lạ.
Tay Ngũ Hiên dùng sức kéo cô về chỗ ngồi, cũng nở nụ cười lễ phép khách khí, trả lời: "Dì Cừu nói phải, cháu trai hiểu được."
Ngũ gia với Ân gia vẫn có làm ăn với nhau, hai bên cũng sẽ không xé rách mặt. Cừu Phi Thiến không hề nhiều lời, xoay người thoải mái dễ chịu ngồi xuống, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Biểu hiện của con trai hôm nay khiến bà rất vừa lòng, đối với loại phụ nữ như Hàn Nhã cứ nhìn nhiều thêm một cái đều là ngược đãi bản thân mình, làm lơ mới là cách làm chính xác nhất. Hơn nữa bà thấy rất rõ ràng, Ngũ Hiên khoogn giống như thằng con thiếu tâm nhãn của bà, anh tâm cao khí ngạo, tâm tư cũng không cạn, Hàn Nhã này cuối cùng có thể vào cửa Ngũ gia hay không, khó nói.
Dụ Trăn sau khi ngồi xuống lập tức co vào trong ngực Ân Viêm, không phải cậu không rụt rè, mà là thật sự rất lạnh. Cái cảm giác này giống như lạnh lẽo bị lực lượng Sơn Thần tặng áp xuống sau đó một lần thả ra toàn bộ, đông lạnh đến cậu thiếu chút đã ngất xỉu.
"Ăn đi."
Ân Viêm ôm lấy cậu, lấy ra một viên thuốc màu nâu đưa tới bên miệng cậu.
Dụ Trăn vội vàng há miệng nhai nuốt, sau đó nhét cả đầu vào trong lòng hắn, còn vô ý thức dùng trán dụi dụi ngực hắn, muốn hâm nóng đại não sắp chết của mình trước.
"Nhắm mắt lại, thả chậm hô hấp."
Ân Viêm giơ tay đè lại đầu cậu, cũng đút cho bản thân mình một viên thuốc, cúi đầu chuyên chú nhìn cậu, quan sát tình huống của cậu.
"Tình cảm của Ân Viêm với người yêu của anh ta hình như rất tốt." Ngũ Hiên sau khi ngồi xuống mở miệng, giọng điệu tùy ý.
Tuy rằng trước đây anh với Ân Viêm là tình địch, nhưng không phải là kẻ thù. Bây giờ Ân Viêm tìm được một nửa kia rồi, cũng không dây dưa bạn gái của anh nữa, tất nhiên anh sẽ nguyện ý bán cho Ân gia một cái mặt mũi. Cái này cũng xem như bỏ qua mọi chuyện không vui, mọi người về sau gặp mặt vẫn là bạn bè.
Thân là người thắng, anh cũng không thích tiết mục đánh chó xuống nước*, quá rẻ tiền rồi.
*Đồng nghĩa với bỏ đá xuống giếng"Phải, phải không, vậy thì tốt." Hàn Nhã miễn cưỡng nói tiếp, bởi vì ngồi ở vị trí bên trong, nên cô cũng không thể nhìn thấy tình huống Ân Viêm bên kia, thấp giọng nói: "Nhiều năm như vậy, anh ấy cuỗi cùng cũng tìm được người có thể làm anh ấy dừng lại, áy náy trong lòng em cũng ít đi một chút...... Cũng không biết anh ấy gặp được khi nào, trước khi gặp tai nạn xe hình như anh ấy còn......"
Ngũ Hiên nghe vậy thì dừng một chút, nhấc chân lên bắt chéo, khuỷu tay chống trên tay vịn, nhìn thân ảnh Ân Viêm mơ hồ lộ ra sau lưng ghế, nói: "Có lẽ là vì tai nạn xe giúp anh ta gặp được người yêu hiện tại. Không phải có câu hoạn nạn mới biết chân tình sao, lần này Ân Viêm chính là trải qua một nạn lớn."
Hàn Nhã trong lúc nhất thời lại không phân biệt được những lời này là anh tùy ý nhắc tới, hay là ẩn ý gì khác. Lý trí nói cho cô biết hiện tại không nên lại tiếp tục nói về Ân Viêm, nhưng ghen tuông khó hiểu nổi lên trong lòng lại làm cô nhịn không được mở miệng nói: "Nhưng cho dù gặp nạn gì, định hướng của một người cũng sẽ không thay đổi, mẹ của Viêm lại cường thế như vậy, có lẽ Viêm là bị buộc......"
"Nhưng cuối cùng cũng không có ai tiếp tục âm hồn bất tán quấn lấy em, làm em buồn rầu, làm em khó xử, làm em không đành lòng, chuyện này không phải rất tốt sao?"
Ngũ Hiên đột nhiên nghiêng đầu, trong mắt không còn nhu tình, lại nhiều thêm phần không kiên nhẫn, nói: "Tiểu Nhã, định hướng của một người có lẽ không thể thay đổi, nhưng cảm tình lại có thể. Ở trong vòng hỗn loạn này, quan trọng nhất là phải có ánh mắt, hiện tại Ân Viêm muốn lau sạch chuyện dây dưa mất mặt trức kia với em, tìm người để kết hôn sinh hoạt, em cứ phối hợp mà giả ngu. Sau này ít xuất hiên trước mặt chồng chồng họ đi, đừng có ngu ngốc kí©h thí©ɧ thần kinh người yêu của Ân Viêm rồi chọc ra một đống chuyện."
Hàn Nhã thấy anh lại tái phát tính tình thiếu gia, bắt đầu không kiên nhẫn, cô cắn môi, cúi đầu không nói chuyện nữa.
Không giống với Ân Viêm, Ngũ Hiên thật sự thích cô, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi. Người này trời đất bao la bản thân lớn nhất, lúc thích hợp cô có thể phát chút tính tình, nhưng không thể lúc nào cũng ầm ĩ.
Nhưng ai bảo cô lại thích anh, trong tình yêu, người thích trước luôn là người thua.
Phi cơ cất cánh, hướng tới thành phố B bay đi.
Nửa đường, Hàn Nhã đứng dậy đi WC. Lúc đi ngang qua vị trí của Ân Viêm thì bước chân của cô hơi thả chậm. Nhưng mà dù là Ân Viêm hay Dụ Trăn, tất cả đều không để ý đến người đi ngang qua lối đi là ai.
Hàn Nhã sợ chọc Ngũ Hiên vẫn luôn nhìn theo cô từ lúc đi WC cho đến khi về tức giận, nên cô liếc nhẹ qua bên Ân Viêm, nhưng chính là cái liếc mắt này, lại làm cô thiếu chút nữa đã thất thố.
"Hừ." Cừu Phi Thiến cười lạnh một tiếng.
Ngũ Hiên không khỏi nhíu mày, cảm thấy Hàn Nhã hôm nay thật sự làm anh quá mất mặt.
Hàn Nhã đứng vững thân thể, thấy toàn bộ hành khách chung quanh đang nhìn lại đây, vội thu hồi tầm mắt thân thể cứng đờ trở lại chỗ ngồi. Nhớ tới hình ảnh Ân Viêm trộm hôn môi người trong lòng ngực vừa nãy, cô nhịn không được nắm chặt váy.
Không, người đã định hướng sẽ không đột nhiên thay đổi.
Nhưng dáng vẻ muốn hôn đối phương, lại khắc chế ngừng trước mặt đối phương vừa nãy của Ân Viêm...... Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi vắng vẻ, giống như đồ vật thuộc về mình bị người khác cướp đi, có loại cảm giác chân giẫm vào khoảng không.
Tác giả có lời muốn nói:Cảm ơn hai cái địa lôi của Thiển Tiểu Tây! Cảm ơn địa lôi của Lạp Ngâm, Jili với Thiển Hỉ Thâm Ái! Yêu các cậu moah moah moah =3=PS: Nhóm tiểu thiên sứ không cần vội, nữ xứng chỉ là pháo hôi, là bàn đạp để cảm tình của công thụ tăng lên! Moah moah moah =3=