Chương 7:
Trong xã hội hiện đại, khoe cái gì dễ nổi tiếng nhất lại còn không bị mắng? Hiển nhiên là thú cưng rồi! Nếu như thú cưng của bạn có khí chất thần tượng hoặc biết diễn sâu, hãy kiên trì không ngừng khoe, dùng đủ mọi cách, bạn sẽ nhanh chóng nổi tiếng trên mạng.
“Mau, nhanh lên, chụp ảnh con mèo nhà cậu cho tôi xem một chút! Mà này, con mèo nhà cậu tên gì vậy?” Trứng Xào thường chú ý đến những blogger thú cưng đáng yêu, những lúc rảnh rỗi thích xem ảnh chó mèo.
Lúc này, Tân Cần mới nhớ ra mình chưa chụp cho Sparta một tấm ảnh nào. Nghĩ đến những người thu dưỡng mèo hoang, ngày thường thích nhất là chụp ảnh cho mèo, ghi lại từng khoảnh khắc hạnh phúc của chúng, đột nhiên anh có cảm giác thật có lỗi với Sparta. Anh cúi đầu, sờ đầu Sparta, hỏi cậu: “Cậu thích chụp ảnh không? Tôi chụp cho cậu một tấm nhé?”
Sparta được anh xoa rất dễ chịu, lại ngượng ngùng không dám kêu lớn, chỉ nhẹ nhàng meo meo vài câu. Tân Cần coi như cậu đã đồng ý, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp cho con mèo Dragon Li trong ngực một tấm, đây hẳn là bức ảnh đầu tiên của cậu từ lúc chào đời đến nay. Chụp xong, anh vui vẻ gửi cho Trứng Xào, kèm dòng tái bút: “Nó gọi là Sparta”.
Lạ là đối phương trả lời rất lâu, điều này thực sự không giống phong cách của Trứng Xào. Tân Cần cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không muốn hỏi, vì vậy anh đã tắt cửa sổ chat, lướt diễn đàn game và bắt đầu tìm kiếm những game phổ biến mà anh biết từ những người hâm mộ, chọn mua một vài game. Khi anh quay lại giao diện trò chuyện, tìm đến ô tin nhắn với Trứng Xào, thấy anh ấy đã hồi âm.
“Ôi, mẹ của tôi ơi, người anh em, xin lỗi tôi nói thẳng, con mèo này của cậu thật là xấu! Trên mặt còn có sẹo, nó là đại ca xã hội đen à?”
Trứng Xào đặc biệt thay đổi màu chữ thành màu đỏ rồi in đậm chữ lên, đồng thời gửi một loạt dấu chấm than tỏ vẻ cực kỳ nhấn mạnh.
“Nó sẽ không nổi tiếng đâu, quên đi thôi.”
Anh ấy liên tục phàn nàn nhiều lần, nhưng khi thấy Tân Cần phớt lờ mình, anh ấy bỗng nhận ra mình thật vô duyên, vì vậy anh ấy lập tức xin lỗi, lảm nhảm thêm vài câu, cuối cùng hỏi: “Cậu đã nuôi con mèo này bao lâu rồi? Trông có vẻ giống như mèo hoang.”
Tân Cần không nghĩ quá nhiều về điều đó khi chụp ảnh, anh chỉ chụp một bức ảnh ngẫu nhiên không sử dụng App chỉnh sửa, sau đó đăng trực tiếp luôn. Anh gõ trả lời: “Nó đã từng là một con mèo hoang, nhưng bây giờ không còn nữa. Xin lỗi, tôi đang tải trò chơi, vì vậy tôi không thấy tin nhắn.” Sau khi trả lời, Tân Cần nhìn xuống, vuốt ve cổ Sparta xin lỗi.
Trứng Xào nhanh chóng nương theo chủ đề của game để tiếp tục câu chuyện. Đáng ngạc nhiên là hai người họ có sở thích và quan điểm về game khá giống nhau. Trứng Xào phấn khích đến mức suýt trở thành anh em kết nghĩa với Tân Cần, tha thiết sự giúp đỡ. “Đại thần, cậu yên tâm, đến lúc đó tôi giúp cậu làm tuyên truyền, chúng ta cam đoan có thể gϊếŧ ra một đường máu! Tương lai của nghề câu cá mèo thuộc về chúng ta!” Cơm Chiên đăng một biểu tượng cảm xúc của Kojiro Musashi.
Sau khi miệt mài tìm kiếm kho đồ của mình, anh thấy không có bất kỳ cái nào phù hợp để ứng chiến nên đành bỏ cuộc.
Bắp đùi của Tân Cần thoải mái đến nỗi Sparta lại ngủ thϊếp đi lúc nào không biết. Khi hoàn toàn tỉnh lại, Tân Cần đã vào phòng live stream cá nhân của mình và bắt đầu chuẩn bị phát sóng. Hôm nay anh đã thu thập được rất nhiều thông tin và lên kế hoạch sửa lại tên phòng live stream của mình để làm cho nó hấp dẫn hơn. Đầu tiên, một cái tên thú vị cần được thay đổi. Tên phòng phát sóng trực tiếp ban đầu của Tân Cần rất đơn giản, được gọi là “Phòng phát sóng trực tiếp của Vincent.Sing”, Vincent.Sing cũng là ID trong game của anh, đây thực sự là một cái tên không dễ nghe và khó nhớ. Con trỏ đáp xuống chỗ sửa đổi ID, anh đặt ngón tay lên bàn phím nhưng dừng lại. Anh thực sự không giỏi trong việc chọn một cái tên ấn tượng, Vincent là tên tiếng Anh mà anh đã sử dụng khi còn đi học, từ đồng âm tiếng Anh của Sing và họ của anh rất bình thường, ngay cả ID Weibo của anh cùng tiện tay đặt trong lúc tâm trạng không tốt lắm, dùng trong nhiều năm, cũng lười sửa.
Sparta tỉnh dậy, ngáp một cái, liếʍ móng vuốt, rửa mặt, lấy lại tinh thần, phát hiện có người vẫn không nhúc nhích. Đại khái là cảm thấy tư thế buông thõng hai tay của Tân Cần rất thú vị, Sparta nhịn không được duỗi móng vuốt gẩy gẩy móng tay Tân Cần. Bị cậu quấy rầy, mạch suy nghĩ của Tân Cần bị cắt đứt, thế nên anh bèn nắm lấy hai chân của mèo Dragon Li, đặt chúng lên bàn phím: “Sparta ngoan, hãy giúp tôi nghĩ ra một cái tên nhé.”
Sparta không hiểu ý đồ của con người, cố rụt móng vuốt lại nhưng bị người giữ lại nên đành phải cào lên bàn phím.
“Cá nhỏ bắt mèo thật kiên nhẫn”
Tần Cần nhìn một chuỗi câu trên màn hình, lộ ra mỉm cười, tốt, cứ đổi như vậy.
Sparta liền nhanh chóng mất hứng thú, lững thững đi lại trên đùi Tân Cần, tìm một khoảng trống và nhảy xuống. Tân Cần nhìn một chút xác định rằng con mèo chỉ ra khỏi phòng để chơi một mình, vì vậy anh không quan tâm lắm. Sparta chạy xuống lầu, dựng đuôi đi loanh quanh trong phòng khách, đuổi đuôi một hồi, cuối cùng lại cảm thấy buồn chán. Cậu lăn ra thảm, nằm nghiêng một lúc thấy khó chịu lại lăn ra. Chậc chậc, chiếm được chỗ này thật thú vị - Sparta bật dậy, nhanh chóng cúi người xuống, duỗi hai chân trước ra, nhịp nhàng chộp lấy tấm thảm. Sau khi kéo sợi tấm thảm ra, Sparta vẫn cảm thấy ngứa ngáy ở bàn chân. Cậu đánh hơi xung quanh và tìm thấy một chỗ đầy vuốt mèo ở chân bàn. Chà, chỗ này đã bị dì cào thành một bức tranh, cào lên chắc sướиɠ lắm. Cậu duỗi người đứng thẳng dậy bằng hai chân sau và cào vào chân bàn một lần nữa.
Chơi đùa như vậy, đêm trôi qua thật nhanh. Khi Tân Cần đi xuống cầu thang để nhìn con mèo, Sparta đã gần như làm hỏng thảm, bàn cà phê, ghế. Nhìn chân bàn mặc “quần dài”, Tân Cần nhất thời không nói nên lời, sau đó ngồi xổm xuống, tức giận chọc vào lưng Sparta. Sparta nghiêng lật người, lộ ra cái bụng mềm mại. Bây giờ anh không thể nói bất kỳ lời buộc tội nào được, nghĩ lại thì đó là trách nhiệm của anh, anh đã không tính đến những nhu cầu bình thường của mèo Dragon Li. “Xin lỗi, Sparta, lúc trước tôi đã vứt bỏ đồ. Tôi sẽ mua cho cậu những cái mới, và từ bây giờ chúng ta sẽ không làm trầy xước đồ đạc, được chứ?”