Chương 4: Chung sống

Edit: Sà.

Beta: Khía.

-----

Quyết định cứ tới một cách tự nhiên và dễ dàng như thế. Sau khi quyết định, Tân Cần thở phào nhẹ nhõm. Từ khi từ chức tới nay, đây có lẽ là quyết định quan trọng đầu tiên của anh. Nhưng sau khoảnh khắc nhẹ nhõm ngắn ngủi ấy, vấn đề thực tế rườm rà mới ập tới. Đứng mũi chịu sào chính là, anh nên nuôi bản thân và con Dragon Li này thế nào đây.

Thật ra thì sau khi từ chức, vấn đề sinh tồn đã nảy sinh, chẳng qua là Tân Cần không muốn tốn công suy nghĩ. Bây giờ, anh đã có thêm một phần trách nhiệm, không thể tiếp tục trốn tránh vấn đề này được nữa. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, Tân Cần đã vào làm tại một công ty IT không tệ, cộng thêm công việc giao đồ ăn làm thêm giờ với áp lực cao quả thật đã mang lại cho anh một phần thu nhập tốt và cuộc sống sung túc. Nhưng anh không thích cuộc sống như vậy, anh thích một cuộc sống với thời gian và không gian tự do hơn. Thế nhưng, cái gì mới là thời gian và không gian tự do? Tân Cần vẫn chưa đưa ra đáp án rõ ràng. Nửa năm trước, bà nội qua đời, Tân Cần kiên quyết lựa chọn rời đi, bắt đầu cuộc sống một mình ăn không ngồi rồi. Trừ chi tiêu thường này, bản thân anh ít khi tiêu tiền cho bản thân. Mặc dù là một otaku chính hiệu, Tân Cần hiếm khi chen chân vào sở thích 2D đắt đỏ, bình thường anh chỉ mua game bản quyền, tiền để dành vẫn dư lại một ít. Nhưng dù có tiết kiệm thế nào, không có nguồn mở thì cũng khó mà tiếp tục.

Việc con Dragon Li đến rốt cuộc cũng khiến Tân Cần bắt đầu nhìn thẳng vấn đề.

Tân Cần ôm mèo về nhà. Căn nhà này là một ngôi nhà diện tích nhỏ với thiết kế đơn giản, trên lầu là phòng ngủ của Tân Cần và phòng chơi game, dưới lầu là phòng bếp, phòng khách và sân thượng. Tân Cần đóng tất cả cửa phòng lại, hạn chế không gian Dragon Li thăm dò, để nó nhanh thích ứng. Anh định thu xếp cho Dragon Li ở trong góc phòng khách gần sân thượng, nơi này từng là lãnh địa của Cà Phê. Đồ thuộc về Cà Phê ở trong nhà đã dọn xong hết rồi. Tân Cần tìm mấy hộp giấy, tạm thời dựng ổ và nhà vệ sinh cho Dragon Li. May là anh đã tiện tay mang về một bịch thức ăn cho mèo từ phòng khám, không lo vấn đề ăn nữa, chỉ hy vọng con Dragon Li này không chê mùi vị của thức ăn cho mèo.

Sau khi vào cửa, A Lê liền được thả xuống. Lúc này, con người của nó đang đi tới đi lui, trong tay cầm hộp giấy, không rõ sao lại làm thế. A Lê nhìn chằm chằm anh một hồi, nhanh chóng mất đi hứng thú. Lúc này nó đã tới một lãnh địa mới tinh, dã tính thợ săn trời sinh trong máu đang sôi sục, kêu gào thúc đẩy muốn phân chia lãnh địa. Đầu tiên A Lê đi vòng quanh một khu vực nhỏ, nghiêng đầu nhìn con người, thấy người ta không thèm để ý chút nào, rốt cuộc nó mới yên lòng, ngửa mũi ngửi tới ngửi lui, cố gắng lưu lại mùi của nó trong khắp các ngõ ngách trong nhà. Nó rất kiên nhẫn, khéo léo dằn xuống lòng hiếu kỳ của mình, luôn duy trì cảnh giác. Nhưng mà không có gì xảy ra. Không lâu sau, sau khi đã tuần tra xong khu vực dưới đất, A Lê ngẩng đầu, híp mắt đánh giá vật khổng lồ ở trên cao, phía trên có lưu lại dấu móng vuốt của con mèo khác, xem ra đây là một khu vực không thể không chinh phục.

Sau khi dọn dẹp đơn giản một hồi, Tân Cần đi lấy một cái chén nhỏ ở trong phòng bếp, đây là cái chén anh hay dùng để ăn cơm. Lau sạch chén xong, Tân Cần đổ ra một lượng thức ăn cho mèo vừa phải, còn lấy ít quà vặt mà bác sĩ Vu đã tốt bụng tặng, định trộn lẫn thuốc hạ sốt bên trong cho con Dragon Li ăn. Lách cách lách cách, thức ăn cho mèo rơi vào chén sứ, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Nghe vậy, con Dragon Li đang âm thầm tuần tra lãnh địa nhanh chóng xông tới từ khe giữa salon, nó rúc cơ thể trong gối ôm rồi quan sát hành động của Tân Cần qua khe hở. Tân Cần cũng quay đầu nhìn nó, phát hiện đối phương đang lặng lẽ núp mình trong chỗ khuất tầm nhìn, định biến mất khỏi tầm mắt anh, anh không khỏi mỉm cười. "Lại đây——" Anh định há mồm kêu, bỗng nhiên nhận ra, anh nên đặt cho con Dragon Li một cái tên.

Mèo thường hay theo họ chủ nhân, cái tên đầu tiên nảy ra trong đầu Tân Cần chính là Simba (Tân Ba). Nhưng rồi nhìn thấy vết sẹo trên gò má trái của con Dragon Li, Tân Cần lại thấy cái tên này không hợp lắm. Mà nếu kêu Scar thì Scar lại là nhân vật phản diện, nghe không đáng yêu chút nào. Anh nghĩ vậy, đãng trí quơ quơ cái chén trong tay, phát ra tiếng lách cách.

Nghe tiếng động, trong lòng A Lê cồn cào, tò mò ló người ra. Nó vừa tuần tra lãnh địa mới của nó. Căn nhà này thật là lớn, mặc dù không rộng bằng công xưởng bỏ hoang của nó ở nông thôn, nhưng đối với một con mèo thì vậy là được rồi. Nhất là trong không khí toàn là mùi của con người nó thích, điều này làm cho A Lê rất hài lòng. Trong đó còn lẫn thêm mùi hương thoang thoảng của một con mèo khác, A Lê đoán mùi hương xa lạ này đến từ người dì mà nó chưa từng gặp mặt. Hy vọng bây giờ bà ấy đã được yên nghỉ. Lúc A Lê đang suy nghĩ trong lòng, con người bên kia lại bắt đầu phát ra âm thanh kỳ lạ. A Lê mơ hồ biết được, con người của nó đang kêu nó, nhưng nó bỗng nhiên hơi xấu hổ. Meo, mình nên tỏ ra gần gũi với con người nhanh như vậy sao? Mình mới tới đây lần đầu mà. Nó vẫy vẫy đuôi, nhỏ giọng meo một tiếng.

Tân Cần có chút kinh ngạc, không ngờ gan con Dragon Li này lớn thế. Lần đầu tới nhà anh mà nó cũng không tỏ ra hoảng sợ, cũng không hề lo lắng. Khi cảm thấy sợ hãi và thiếu cảm giác an toàn, mèo thường sẽ tỏ ra sợ người, hoặc là sẽ trở nên hung hăng và bảo vệ lãnh thổ một cách bất bình thường, những thứ này đều là những biểu hiện không tốt. Ấy vậy mà sau khi vào nhà, việc đầu tiên con Dragon Li này làm lại chính là nhanh chóng đi thăm dò lãnh địa mới một cách cẩn thận, sau đó thả lỏng, từ từ đi qua đi lại. Cái đuôi của nó dựng cao, trông rất tự tin, cũng rất sẵn lòng giao lưu, mặc dù lúc này nó vẫn đang trốn ở góc phòng như cũ nhưng tư thế thể hiện nó đang tò mò và ham chơi nhiều hơn. Đây là một dấu hiệu tốt. Xem ra con Dragon Li của anh rất thích ngôi nhà mới này.

Tân Cần thử phát ra tiếng xùy xùy nhẹ nhàng: "Qua đây, ăn cơm nè."

A Lê nhìn chằm chằm con người của nó, bước lên một bước nhỏ, lại dừng lại, nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương. Nó suy nghĩ, có phải nó nên đặt một cái tên cho con người không nhỉ? Các em gái của nó đều đã đặt tên cho con người của các em, mèo nhà khác cũng có thói quen như thế. Nếu đã trở thành một trong những thành phần có con người, A Lê cảm thấy nó cũng nên nhanh chóng đảm đương trách nhiệm. Ví dụ như, nghĩ một cái tên dễ nghe.

Tên gì hay đây?

Một người một mèo đồng thời suy nghĩ về vấn đề này, ai cũng phân tâm. Tân Cần tiếp tục kiên nhẫn lắc chén sứ trắng. A Lê nhìn chằm chằm anh, nó không biết trong mắt con người cái gì mới đẹp, nhưng con người của nó chắc chắn có vóc dáng rất đẹp. Anh có tứ chi cân đối, con người chỉ cần hai chân là có thể chạy có thể đi, chuyện này đến giờ vẫn còn là một bí ẩn. Anh còn có một đôi mắt sáng ngời và một cái đầu lông được liếʍ rất kỹ—— mặc dù toàn thân anh chỉ còn lại một nhúm lông tua tủa trên đầu, thật đáng thương, chắc anh không liếʍ tới chỗ đó của mình đâu. A Lê chợt nhớ tới khi nó còn rất nhỏ, nhỏ tới mức có thể chui vào hang chuột, lúc mẹ của nó còn sống. Bà có cơ thể mềm mại và mùi thơm thơm, thích liếʍ lông từ đầu đến chân cho nó sau khi đã cho nó uống sữa no say, cũng dịu dàng gọi nó là "Miu Miu". Mẹ nói với nó, Miu Miu là tên gọi yêu, con người thích kêu như vậy với mèo họ thích, mặc dù phát âm của bọn họ rất kỳ lạ. Rồi sẽ có một ngày nó gặp được con người cũng yêu nó, gọi nó là "Miu Miu". Bởi vì bất trắc nên mẹ mới tách khỏi gia đình con người của bà, A Lê biết, mẹ chắc chắn vẫn còn rất nhớ nhung những con người từng thuộc về bà kia.

A Lê quyết định, nó muốn đặt tên cho con người của nó là "Miu Miu".

"Miu Miu!" A Lê kêu con người: "Anh gọi em làm gì vậy!"

Tân Cần chỉ nghe thấy con Dragon Li cứ lớn tiếng meo meo kêu mình, không biết nó có ý gì, anh quyết định ngồi xếp bằng xuống, không ngừng cố gắng quơ quơ cái chén: "Tới ăn cơm đi, em không đói bụng hả?"

Sau khi do dự chốc lát, A Lê mới đi ra khỏi chỗ nấp mình. "Lần này em đi tới trước đấy. Miu Miu, anh phải nhớ cái tên đó nha."

"Lại đây đi." Tân Cần cười nhìn con Dragon Li đang chậm rãi đi qua đi lại trên ghế salon rồi chợt dừng lại. Chỉ thấy con mèo kia ưỡn ngực ngồi ngay ngắn, ngửa đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, meo meo méo méo mấy tiếng, không biết đang nói gì.

"Miu Miu, anh tên là Miu Miu. Đây là tên em đặt cho anh." A Lê lặp lại nhiều lần. Nghe nói trí nhớ và trí thông minh của con người đều rất kém, nó phải dạy anh đàng hoàng mới được. Nhìn con người của mình từ trên cao, nó trịnh trọng tuyên bố: "Nếu đã tiếp quản anh, em sẽ chịu trách nhiệm với anh, từ nay về sau, anh sẽ là con người của em. Em sẽ tốt với anh, chơi với anh, cố gắng cho anh ăn no, mỗi ngày đều vui vẻ. Anh không biết bắt chuột, em sẽ bắt thay anh, nếu anh muốn một con mồi khác, em cũng sẽ tận lực để anh hài lòng. Đây là trách nhiệm của em. Em không phải con mèo đầu tiên của anh, cũng không phải con mèo cuối cùng của anh. Nhưng vào những ngày em tiếp quản anh, em sẽ là con mèo duy nhất của anh. Ừm..." Đoạn tuyên ngôn tiếp quản của A Lê bỗng nhiên đứt quãng. Mẹ của nó mất sớm, chưa kịp dạy nó cách tiếp quản con người một cách lịch sự. Nội dung tuyên ngôn này là do A Lê nghe từ một con mèo khác, không nhớ hết cũng không soạn hay, ai bảo đây là lần đầu tiên nó tiếp quản con người chứ. Mặc dù A Lê chỉ là một con mèo nông thôn không có kiến thức, nhưng nó biết, chỉ có tuyên thệ, nó mới chính thức tiếp quản con người của nó, mới có thể chia sẻ nhà với con người, chia sẻ thức ăn với anh, yêu thương anh. "Mặc dù bây giờ em chưa phải là con mèo tốt nhất, nhưng em sẽ cố gắng, cuối cùng sẽ có ngày, em trở thành con mèo giỏi nhất. Em sẽ khiến anh tự hào, meo meo!"

Thấy dáng vẻ con Dragon Li cứ nghiêm trang kêu meo meo, cũng không biết đang tự nói gì, Tân Cần nén cười. Anh đặt chén sứ trắng xuống, đưa tay trái ra, hướng lòng bàn tay lên, ngoắc tay thu hút con mèo. Dragon Li dần yên tĩnh lại, uy nghiêm cắn chặt hàm dưới, nó đứng lên, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ghế thật cao của ghế salon rồi xoay người lại, nhìn anh. Sau đó, nó bỗng nhiên dùng sức duỗi chân, nhảy xuống. Nó lắc cơ thể mềm mại, tứ chi giãn ra trên không trung, phút chốc đã đi tới bên cạnh Tân Cần, lại ngồi đàng hoàng ở chỗ cách anh nửa mét.

"Meo meo, em tới rồi." A Lê chào hỏi anh.

Tân Cần không nhịn được xoa cái đầu tròn của Dragon Li, may là đối phương không xù lông, như thể không hề ngại, nó còn thuận theo cúi người xuống, xích lại gần ngửi cái chén đồ ăn mèo kia.

Đồ của Miu Miu có mùi tanh tanh, dường như ăn rất ngon. Cái này là thức ăn của con người sao? Cảm ơn anh, Miu Miu. A Lê ậm ờ nói cảm ơn, lại đi về phía trước mấy bước, vùi đầu vào trong chiếc chén sứ màu trắng, ăn hì hục. Meo meo, cảm giác thật kỳ lạ, nhưng mùi vị cũng không tệ!

Tân Cần thở phào nhẹ nhõm. Dragon Li không chê thức ăn mèo, vấn đề ăn tạm thời được giải quyết. Anh nhớ lại dáng người xinh đẹp của con Dragon Li khi nhảy từ trên cao xuống, trong đầu chợt lóe lên. "Leonidas!" Leonidas là vua Sparta, dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến bậc nhất, cũng là nhân vật game Tân Cần yêu thích. Mà hình tượng Leonidas trong phim cũng có một vết sẹo do đao chém trên mắt trái. Dáng vẻ khi hung ác và nghiêm túc cũng giống Dragon Li mấy phần. Tân Cần khẽ cười, nói với con Dragon Li: "Vậy kêu em là Sparta nhé?"

"Meo meo?" A Lê không hiểu ngẩng đầu.

"Chào em nha, Sparta." Tân Cần cười với nó.

A Lê không biết rằng, từ giờ khắc này trở đi, nó có một con người của riêng nó, một ngôi nhà mới, một cái tên mới. Vào khoảnh khắc ấy, nó chỉ biết thức ăn của con người thật ngon. Gió đêm từ bên ngoài sân thượng thổi vào, mang theo ý thu lành lạnh. Nhưng con người của nó đang ở cạnh nó, cả người đều vô cùng ấm áp.