Những giấc mơ vẫn ám ảnh Hải Hà. Cô hàng ngày đến trường, đến công ty, làm đủ mọi thứ cũng chỉ để phân tán sự những suy nghĩ không nên có với Thành.
Anh bạn “Cỏ ba lá” thi thoảng vẫn nhắn tin cho Hải Hà, cô nghe lời anh mua một cuốn sách về đọc. Nhờ vậy mà ban đêm, cô đã ít mơ màng hơn và có thể ngủ một giấc ngon từ tối cho đến sáng.
Hải Hà thật lòng coi anh là bạn của mình, bèn soạn một tin:
“Anh có rảnh không? Chúng ta hẹn mặt đi uống cà phê”.
Nhưng tin nhắn này còn chưa gửi đi, trên màn hình của cô chợt hiện lên hai dòng chữ: “Xin lỗi em, thời gian tới tôi phải định cư ở nước ngoài. Công việc khá bận rộn nên không nói chuyện với em được.”
Hà cứ nhìn chằm chằm vào mấy chữ đó, trong lòng càng thêm trống trải hụt hẫng.
Hai người làm bạn cũng được mấy năm, trong những lúc bế tắc nhất, chỉ có anh lắng nghe mọi điều mà cô nói.
Rốt cuộc, hai người cũng là những người xa lạ. Kể từ khi quen biết, đã định sẵn không thể gắn bó mãi mãi.
Cô nén cảm giác buồn bã trong lòng xuống, rất sảng khoái mà nhắn lại: “Không sao cả! Chúc anh thượng lộ bình an.”
Cái gì nên kết thúc thì nên kết thúc sớm.
Cuộc sống của Hà trong nửa tháng tiếp theo gần như là tạm ổn, trừ những lần mẹ cô gọi điện đến khóc lóc mong con gái về nhà với mình. Cô không rõ cảm xúc của mình đối với mẹ là gì, chỉ biết rằng tình yêu của bà khiến cô mệt mỏi. Cực kỳ mệt mỏi.
Hôm nay, khi Hà vừa mới trở về từ công ty thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nghĩ là bà Vân gọi điện, cô định tắt máy.
Nào ngờ đó là một cuộc gọi từ số lạ.
Hà cảm thấy nghi hoặc. Đây là số điện thoại riêng của cô, chỉ có mẹ, bạn bè thân thiết như Anh Thy hay Tuấn mới biết được. Tất cả mọi thứ, từ công việc cho đến học hành, cô đều dùng một số khác để liên lạc. Ngay cả Thành, cô cũng cho anh một số khác. Chính vì vậy, việc có người lan gọi điện cho cô vào số này cực kỳ khó hiểu.
Cô gạt nút màu xanh trên màn hình, hỏi với giọng điệu không quá chắc chắn.
“Tôi là Lương Hải Hà, xin hỏi ai gọi đấy ạ?”
“Xin chào cô. Tôi là Trần Minh Nguyệt.”
***
7 giờ tối mùa đông trời đã đen kịt lại. Những ngọn đèn vàng bao phủ đường phố, tạo thành những khoảng màu sắc ấm áp bên dưới.
Hải Hà nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn ba phút nữa là đến giờ hẹn. Khi cô ngẩng đầu lên, một cô gái đang được nhân viên chỉ về phía này. Cô ấy đối mắt với cô, cười một cái, rồi chậm rãi tiến đến.
Hải Hà hơi ngẩn người, “à” lên một tiếng.
Trần Minh Nguyệt bước lại gần bằng tư thế rất tao nhã, đưa một túi quà ra trước:
“Chào em! Chị là Trần Minh Nguyệt, người gọi điện cho em, cũng là vợ sắp cưới của anh Thành. Lần đầu đường đột gặp mặt, chị có một món quà, em cầm cho chị vui.”
Hải Hà xua tay:
“Cũng không quen thân gì lắm, em không nhận quà của chị đâu. Huống hồ đây cũng phải lần đầu em gặp chị.”
Nguyệt hơi sượng mặt khi thấy Hà phủi sạch quan hệ với mình. Mặc dù vậy, cô ấy lấy lại sự bình tĩnh rất nhanh, ra vẻ ngạc nhiên:
“Ơ chúng ta gặp nhau rồi à? Vậy mà chị không nhớ.”
Hải Hà gọi một ly cam ép chua loét. Không hiểu sao dạo này cô cực kỳ kén ăn, mà lại thèm món nước cam ngày thường cô vốn chán ghét.
“Ở cửa hàng thời trang. Hôm đó em thấy anh Thành đưa chị đi mua quần áo.” Cô đáp.
“À à…”
“Hiện giờ em đang sắp phải đi rồi. Không biết chị Nguyệt có việc gì phải gọi em đến tận đây vậy?”
Minh Nguyệt cúi đầu xoay xoay cái ly, dường như đang khó xử:
“Thật ra… chị muốn nhờ em chuyển lời.”
“Chị cứ nói đi, nếu em cảm thấy giúp được sẽ giúp.” Hải Hà nhíu mày lại thăm dò, chờ đợi xem cô gái này đang giở trò gì.
“Chuyện là… Nửa tháng nữa chị với anh Thành làm đám cưới. Mối quan hệ của anh ấy với người nhà không phải em không biết. Anh ấy không có ý định nói với chú Lê biết chuyện này. Nhưng bố con có bao giờ giận nhau lâu được. Sau này nhớ lại có khi anh ấy lại hối hận.”
Đôi mắt của Nguyệt nhìn Hà rất chân thành. Cô nghiêng tai, nghiêm túc lắng nghe.
“Cho nên chị mới nhờ em, nếu có thể. Em lén giúp chị nói với chú Lê. Chị sẽ đưa em địa chỉ tổ chức tiệc, ngày giờ. Chú có thời gian rảnh thì có thể đến chia vui với vợ chồng chị.”
“Chị nói vậy là làm khó em rồi.” Hải Hà cắt ngang: “Em sẽ không can dự vào chuyện của anh ấy. Huống hồ gì chú Lê xuất hiện ở trong đám cưới của hai người càng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ mà thôi. Em vẫn nghĩ chị nên tôn trọng quyết định của anh ấy.”
Hài Hà nói xong cầm túi xách đứng lên, muốn ra về.
Chợt cô nghe thấy tiếng nói nhỏ nhí của Nguyệt ở phía sau:
“Chị hiểu tâm trạng của anh ấy. Nhưng cô dâu chú rể không được gia đình hai bên chúc phúc thì sẽ thiếu sót. Chị không nghĩ cho bản thân, chỉ nghĩ cho đứa trẻ.”
Hà khựng lại, bàn chân vừa mới bước lên, không biết nên tiến tới hay lùi lại.
“Coi như vì đứa trẻ. Em giúp chị được không? Dù kết quả như thế nào chị cũng không hối hận. Sau này chúng ta là người nhà, đây là cháu của em. Em có thể đứng yên nhìn gia đình đứa trẻ khiếm khuyết sao?”
Nhân viên nhà hàng mang đồ ăn ngang qua bàn của Hà. Đột nhiên, mùi thức ăn xộc vào trong mũi, làm cô cảm thấy cổ họng mình gờn gợn. Cô vội quay lưng, chạy thục mạng vào trong nhà vệ sinh.
“Hà! Em làm sao thế?”
Nguyệt ở đằng sau hớt hải chạy theo.
Hà có vẻ không nghe thấy tiếng gọi. Cô đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh, vừa mới vào trong thì cúi đầu xuống bồn cầu, “ọe” mấy tiếng nôn khan.
“Em làm sao vậy?”
Giọng nói của Nguyệt vang lên đầy lo lắng.
“Không sao. Chắc em bị đau dạ dày thôi.”
Hải Hà chậm rãi lắc đầu, thất thểu ra chỗ bồn rửa tay. Cô nhìn mình trong gương, nhận ra bản thân đã gầy hơn xưa rất nhiều.
Biếng ăn, nôn mửa. Thân thể cô ngày càng tệ, không biết sao lại như vậy nữa.
Cô xả nước rửa mặt để bình tĩnh lại, rồi nói: “Được rồi. Em sẽ nói với chú Lê, còn kết quả như thế nào, em không nắm chắc được. Chị vẫn nên…”
Hải Hà ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt phản chiếu trong gương. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt căm ghét.
Hải Hà quay ngoắt người lại. Khuôn mặt chán ghét kia đã biến mất, chỉ để lại một nụ cười dịu dàng.
“Cảm ơn em. Chị không biết phải làm như thế nào để cảm ơn em nữa.”
Đôi mắt Nguyệt lúc này rưng rưng, sự cảm động ở trong đó rất chân thực, không hề có chút giả tạo nào cả.
Hải Hà xoa xoa trán, thầm nghĩ rằng có lẽ mình phải đi khám. Thời gian gần đây cô quá yếu rồi, thậm chí còn thấy ảo giác nữa.