Chương 12

Cơn đau không át nổi suy nghĩ muốn cười thật lớn của Hà. Cô không hiểu Dương nghĩ gì mà lấy cô ra đong đếm với Nguyệt. Hắn quên không điều tra xem hiện tại quan hệ giữa hai người đang khó coi như thế nào sao?

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Thành cũng đối mắt với cô, qua một bức tường vô hình.

Anh đang suy nghĩ gì? Hải Hà nắm chặt bàn tay, chờ đợi giây phút bị vứt bỏ.

Tiếng của Thành cách rất gần, nhưng không tài nào nắm giữ nó nổi.

“Thả cả hai người họ ra đi. Dù cho tao có hận cô ta đến mấy cũng không để mặc cho một người chết trước mặt mình. Mày sẽ có mạng của tao.”

“Không thể. Tao biết rõ mình cần gì. Chết quá đơn giản. Tao muốn nhìn thấy mày sống, sống thảm hại nhìn người mày yêu chết. Hoặc là… nhìn mày ép người mình yêu chết.”

Hải Hà thật sự bật cười.

Cô kéo lại cái áo xộc xệch trên người mình, bất cần giằng nó lại từ tay Dương. Hắn ta cứ nheo mắt nhìn cô.

Hà chỉnh đầu tóc mình sao cho thật chỉnh chu, nhưng các nếp nhăn trên áo nhiều và tóc cô quá rối. Cô bất lực đứng một chỗ, thấy không có cách nào làm cho mình đỡ chật vật, đành phải ngẩng đầu lên.

“Đừng hỏi nữa. Anh ấy không bao giờ chọn tôi đâu.”

Thành dùng sự im lặng để thầm đồng ý. Màu sắc lạnh nhạt trong mắt anh làm cô rợn người.

“Tôi chọn thay anh ấy. Gϊếŧ tôi đi.”

Dương nhìn Hà, mắng một câu:

“Ngu dốt. Thứ tao cần là nó nói.”

Hắn vung chiếc điện thoại trong tay. Đúng lúc ấy, Hà cũng xông thẳng về phía Dương. Cô đá mạnh vào hạ thân hắn, đồng thời nhặt chiếc gậy dưới chân lên.

Một gậy đánh thẳng vào đầu Dương. Nguyệt la hét ầm ĩ. Hà thật sự cảm thấy rất phiền.

Nhân lúc Dương đang nằm trên đất, Hà kéo tay cô ấy, xông thẳng ra ngoài.

Nguyệt thở hồng hộc:

“Cái này. Hắn ta…”

“Hắn hắn cái đầu nhà cô.” Hà khó chịu chửi bậy, đẩy Nguyệt ra ngoài. “Chạy mau, đừng lo cho tôi.”

Nguyệt chạy thật. Cô mới nhìn về căn phòng ẩm mốc kia. Dương đang lồm cồm bò dậy. Chỉ vài bước nữa là sẽ tóm được hai người.

Rầm một tiếng. Cô đóng cửa lại, cài cái then cửa mục nát vào cánh cửa. Dương đập rầm rầm ở bên trong, cánh cửa rung lắc dữ dội, không còn chịu đựng được lâu. Hà mau chóng quay đi.

“Khốn khϊếp.” Hà cáu giận khi thấy nơi này là đồng không mông quạnh, không có chỗ nào để cô trốn cả. Trên người cô có điện thoại, nhưng giờ nó hoàn toàn vô ích.

Gọi cho ai để đến cứu cô kịp thời bây giờ? Chỉ còn cách tự lực cánh sinh mà thôi.

Hà chạy càng lúc càng nhanh, cho đến khi nghe thấy tiếng gầm thét ở đằng sau.

Dương đã thoát ra khỏi ngôi nhà hoang. Cô không quay đầu lại cũng biết hắn đang đuổi theo mình.



Khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp lại.

Chạy. Phải thoát khỏi nơi này.

Mồ hôi trên trán Hà chạy ròng ròng. Rồi cô chợt ngửi thấy mùi muốn mặn và tanh nồng. Gió từ đằng đông táp vào mặt, làm cô khựng lại.

Trốn được xa như vậy, mà trước mặt lại là biển lớn.

Mặt địa chất bằng đá cách mặt biển ba đến năm mét. Ở dưới chân cô, sóng biển đang gầm vang.

“Chạy đi. Chạy nữa đi.”

Dương dừng lại đằng sau lưng Hà, nhún vai thách thức. Cô không quay lại, chỉ thất thần nhìn biển sâu rộng trước mặt.

Một là lùi, hai là tiến. Cả hai đường đều không có chỗ thoát.

“Hà này, niệm tình ngày xưa tôi từng dạy cô đi học, còn đưa cô đi chơi, tôi muốn cho cô chết cho rõ ràng. Bất kể cô nghĩ thế nào, ban nãy Thành cũng sẽ chọn cô. Nhưng tôi càng không để cho nó như ý. Nó chọn ai, tôi gϊếŧ người ấy.”

Hà dứt khoát quay người, đối diện với đôi mắt đỏ lừ của Dương.

“Dù cho anh ấy chọn ai cũng không còn quan trọng nữa rồi.”

Cô xông về phía Dương, cục đá trên tay giáng xuống. Dương bị bất ngờ. Hắn là đàn ông, tốc độ phản ứng lẫn sức lực đều hơn Hà rất nhiều. Cô chỉ có thể đánh được vào cẳng tay của hắn.

Rắc một tiếng. Cổ tay Hà bị bẻ gãy, món vũ khí duy nhất trên tay cô cũng rơi xuống. Cô không cam lòng chết như thế này, bèn dốc hết sức lực, vật hắn xuống.

“Tránh ra.”

Hà nghĩ mình thật sự vật ngã được Dương, nhưng khi nhìn lại, cô mới thấy một bóng hình khác xuất hiện. Anh ngồi lên lưng Dương, ấn hắn ta xuống đất.

Là Thành.

Hốc mắt Hà nóng lên. Trong làn nước mắt nhòe mờ, cô thấy Dương lại áp đảo, từng cú đấm cứ thế giáng xuống mặt Thành. Anh không tránh nổi, hộc máu từng đợt.

Tim Hà thắt lại, cô bất chấp tay mình đang bị đau, ôm chặt cứng hắn lại để Thành trở mình. Ngay khi anh đứng được dậy, bèn đẩy ngã Dương sang một bên.

Hà chưa buông tay Dương bị kéo theo. Cô mở to mắt, thấy Thành cũng đang cuống cuồng chạy về phía biển.

Dương cười man rợ bên tai Hà. Hắn ta ôm theo cô lăn theo mặt đất dốc. Sóng vỗ về lên vách đá, trầm trầm, mang theo mùi biển mát lạnh.

“Thành, tạm biệt.” Rốt cuộc Hà cũng mở miệng thốt lên được một câu. Dương buông người cô ra, nhưng cô cũng không còn gì bám víu, cứ thế lao xuống mặt biển. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút chạm vào mặt nước bao la.

“Đừng cử động. Không! Đưa tay còn lại cho tôi.”

Giọng nói khàn khàn lọt vào tai Hà. Cô từ từ mở mắt ra.

“Đưa tay còn lại đây. Nhanh.”

“Anh…”



“Đừng nói chuyện, chúng ta về nhà nói chuyện sau có được không?”

Gió biển thốc lên lạnh lẽo. Cả Hà lẫn Thành đều đang treo leo trên vách đá. Anh nắm vào một chiếc rễ cây lớn đã khô mọc xiên ra khỏi vách đá.

Sóng đang gào thét, mà Hà vẫn nghe được tiếng rắc rắc của nó. Đất đá xung quanh kêu lào xào.

Một cành cây khô không thể chịu được sức nặng của hai người.

Lòng Hà chợt thông suốt rất nhiều. Cô vuốt vuốt sợi dây chuyền đen trên cổ mình, tự nhiên muốn mà nói chuyện với anh thật dịu dàng.

“Ban nãy, em biết anh sẽ không chọn em đâu. Nhưng mà… nếu như em chết, anh có đến tặng em một đóa hoa không?”

Đôi mắt Thành đỏ gay, trên trán anh đầy những sợi gân xanh chằng chịt. Anh đã thở không ra hơi nữa:

“Tôi không để cho em phải chết.”

Hà ngạc nhiên nhìn anh, chợt hiểu.

“Đúng rồi. Anh là người như thế nào làm sao mà em quên được. Anh là người tốt, rất tốt đấy.”

“Không phải.” Thành nói một cách khó nhọc. “Em đưa tay đây, chúng ta về nhà được không?”

Cô lắc đầu.

Một mảng đất đá lại đổ ào ào xuống, hai người trượt một mảng trên vách biển, cách mặt nước càng gần hơn.

Hà biết Thành không biết bơi. Anh sợ nước, sợ đến nỗi ám ảnh.

Cô từng nói, cô sẽ bảo vệ anh.

“Em xin lỗi.” Cô cúi đầu, giật chiếc dây chuyền trên cổ xuống. Đây là sợi dây mà anh đã quẳng vào mặt cô mấy phút trước.

Lần đầu tiên Hà nhìn thấy trong mắt Thành hiện lên sự hoảng loạn.

Anh hét lên:

“Em làm gì vậy? Đừng dại dột.”

Hà nghe thấy lời anh, đến giây phút này cô thấy mình thật bình tĩnh, vẫn còn dũng khí để nghiêng đầu hỏi anh:

“Nếu như mẹ em không phải là tình nhân của bố anh. Chỉ cần… em cố gắng thêm xíu nữa, anh có yêu em không?”

Thành nhoài hẳn người ra để kéo Hà. Anh gật đầu thật mạnh:

“Anh sẽ yêu em. Dù cho…”

“Vậy là tốt rồi. Em xin lỗi.” Hà không để cho anh nói hết câu. Cô ấn vào một cái nút nhỏ trên mặt dây chuyền. Lưỡi dao bé tí đâm ra. Cô vung tay cao, đâm thật mạnh vào tay Thành.

Máu từ tay anh rơi xuống một bên mắt của Hà như một giọt lệ. Cô giằng mạnh tay thoát khỏi bàn tay đang run bần bật của Thành.

Rơi xuống.