Chương 10

Hà nắm chặt tay của Thành. Cái bóp cổ của anh khiến không khí trong phổi của cô đang giảm dần. Chưa bao giờ Hà thấy cái chết gần mình như thế.

“Anh… anh buông…ra. Em… không… biết… anh… nói gì cả.”

Cô khó nhọc nói, từng chữ từng chữ đều đang hút sạch sức lực của cô.

Người bên cạnh Thành cũng hoảng hốt, vội giữ anh lại:

“Anh Thành. Anh phải buông ra thì cô ấy mới nói được.”

Sắc mặt Hà lúc này đã tím tái cả lại. Không khí ập vào phổi cô khi Thành buông tay. Cô ngã trên mặt đất, nhìn vào khuôn mặt vô tình của anh.

“Em không gặp vợ anh. Cô ấy ở đâu em cũng không biết.”

“Vậy cái này thì sao?” Thành vứt sợi dây chuyền cho cô: “Cái này tìm thấy ở phòng của Nguyệt khi cô ấy mất tích. Tờ giấy ghi địa chỉ tổ chức hôn lễ ở nhà của cô. Lương Hải Hà, cô giải thích đi. Chỉ cần cô có thể giải thích, tôi sẽ tin cô.”

Hà sờ lên chiếc cổ nóng bừng của mình, không thốt lên được lời nào. Cô muốn giải thích, mà chỉ có thể lí nhí:

“Em không biết.”

Tại sao Nguyệt mất tích, tại sao sợi dây chuyền của cô lại có mặt ở đó, cô quả thực không hề biết.

“Em chỉ có thể nói không biết. Tờ giấy kia do Nguyệt tự viết đưa cho em.”

Thành cười một tiếng rất to:

“Không có ai trên đời này rõ chữ cô ấy hơn tôi. Chữ trên tờ giấy này không phải là của cô ấy.”



Hải Hà im lặng.

“Ngay cả cô còn không giải thích được. Lấy gì để tôi tin cô đây?” Trong mắt Thành hiện lên những cảm xúc vô cùng khó hiểu: “Lương Hải Hà, tôi thật sự muốn tin cô, muốn nghe cô giải thích. Chẳng sợ toàn là lừa dối…”

“Em không biết.” Hà ngẩng đầu lên, vẫn nhìn cô nghiêm túc như thế. Cái nhìn của cô khiến anh câm lặng. “Em cũng muốn tin tất cả những gì hôm nay em thấy chỉ là mơ thôi. Không ngờ được, có ngày bàn tay anh lại đưa lên bóp cổ em.”

Hải Hà biết Thành là người độc miệng. Nhưng cô dám chắc rằng ngay cả khi anh phải đối diện với cái chết của mẹ, anh cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thưởng cô.

Anh biết rõ đúng sai. Mặc dù sẽ đẩy cô ra xa bằng lời lẽ khó nghe, anh vẫn không bao dùng vũ lực với cô. Anh thậm chí còn tiện tay giúp đỡ khi cô gặp mưa ướt hết người, hoặc là cứu cô ở trung tâm thương mại. Anh tỏ thái độ khó chịu với những lời đàm tiếu ở trường, cảnh cáo người mắng nhiếc cô.

Hải Hà sẽ không bao giờ yêu một người đến thế nếu như người đó không khiến cô cảm thấy kính trọng. Nhân cách của Thành như thế nào, cô hiểu hơn ai hết.

Khoảng cách giữa hai người có cái chết của mẹ anh, có hạnh phúc gia đình mấy chục năm anh tin tưởng. Cô không đòi hỏi anh bao dung mình.

Sự có mặt của Nguyệt hôm nay đã phá vỡ tất cả những hồi ức tốt đẹp ấy.

Cô chưa bao giờ khóc trước mặt Thành như thế này. Những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi trên má, trên cằm, trên tay cô. Độ ấm của chúng làm Hà bỏng rát. Mà cô lại nở nụ cười:

“Anh thay đổi rồi. Em thì không.”

“Em thì không…”

Hình như Thành đang lẩm nhẩm nhắc lại câu đó. Đôi mắt anh vẫn dừng lại trên mặt cô.

“Xin lỗi.”

Thành lui chân lại. Anh cứ tần ngần, không biết đặt đâu cho phải chăng. Người ta bảo, từ mỗi hành động nhỏ đều có thể đoán ra một người đang nghĩ gì. Với Thành, Hà có thể đoán được anh đang bối rối.

Bối rối ư? Sau khi làm tổn thương cô đến vậy?



Cô cụp mắt xuống:

“Tốt nhất anh nên ra khỏi đây đi! Nếu không em sẽ gọi cảnh sát. Em bắt cóc Nguyệt, cảnh sát sẽ cho các người câu trả lời rõ ràng. Em không có nghĩa vụ phải giải thích điều em không làm.”

Hà nói xong. Cô có cảm giác như hơi thở của Thành đang cách mình ngày càng gần. Vậy mà chờ rất lâu vẫn không thấy anh làm gì. Anh chỉ nói một câu ngắn gọn:

“Trở về tôi sẽ đến tìm cô.”

Đôi mắt Hà nhắm hờ, lắng nghe tiếng bước chân của Thành đang xa dần.

Cô gục mặt xuống bàn, sự bình tĩnh cuối cùng đã sụp đổ mất rồi.

Kết thúc đoạn duyên phận này, cô và anh đã trở thành kẻ thù. Đó là số của cô, cũng là nghiệp mà cô phải trả.

Hà khóc một hồi rất lâu, cho đến khi khóe mắt cay xè không mở nổi. Căn nhà vẫn vắng lặng, như trái tim cô độc của cô.

Cô ngồi dậy, khẽ cử động đôi chân tê buốt của mình. Chợt, tiếng bước chân sàn sạt lại vang lên sau lưng.

Hà quay ngoắt người lại. Chỉ thấy một màu đen ập vào mắt cô, chiếc khăn thô ráp che đi mắt, mũi, miệng, làm cô không thở nổi. Cô không thể nhìn rõ người đang giữ mình là ai. Có thể đoán là một người đàn ông rất khỏe. Sự chống cự của cô chẳng khác nào trò chơi con nít.

Hà lả dần khi ngửi thấy mùi thơm trong mũi. Cô nghe thấy tiếng cười đắc thắng của tên kia, và tiếng hắn nói với ai qua điện thoại:

“Nó mà không phải người mà thằng chó Thành yêu, mày có biết số phận của mày sẽ như thế nào không?”

Tiếng nói bên kia điện thoại rất nhỏ, Hà không biết họ đang đáp gì.

“Được. Tao sẽ tác thành cho chúng mày ở bên kia thế giới. Mày nên cảm ơn tao đó Thành.”