- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu
- Chương 9
Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu
Chương 9
Chương 9.
"Nguyễn tổng ngày thường cũng rất đẹp..."
Thời điểm nói ra lời này, Tô Tiêu Vũ như đang bay bay, mặt nóng như vừa uống say, thanh âm rối bời, biến chuyển liên tục lọt vào trong tai Nguyễn Ức, khóe môi xinh đẹp của cô hơi giơ lên, thân mình nghiêng về phía sau, tiếp tục dựa vào trên ghế hưởng thụ mát xa.
Được nghỉ ngơi ở nhà vẫn thật khác biệt.
Tô Tiêu Vũ nhận ra Nguyễn Ức đã thả lỏng, tiếp tục để cô dựa vào, cười tủm tỉm: "Tay nghề của tôi ổn chứ?"
Nguyễn Ức thoải mái híp mắt, từ góc độ của Tô Tiêu Vũ, nhìn như một con mèo meo meo khí tràng sắc bén.
"Ừ."
Có thể nhận được một tiếng ừ của lãnh đạo cũng không hề dễ dàng chút nào.
Đây chính là lần đầu tiên từ khi vào Ức Phong, Tiểu Vũ được bà chủ công nhận. Cô vui vẻ càng thêm ra sức, lực độ trên tay chuyển từ nhẹ đến nặng, nắm giữ cực kỳ hoàn hảo: "Tôi cố ý đi theo bác gái làm mát xa dưới nhà học tập đấy."
Lại bắt đầu khoác lác.
Nguyễn Ức cảm giác được lực độ đầu ngón tay của cô, quả thật chuyên nghiệp quả thật thoải mái. Trước kia, cô ghét nhất người nào chạm vào mình, trừ bà nội, bất kỳ kẻ nào cũng không được.
"Bình thường nếu có ai nhờ tôi xoa bóp, tôi đều thu phí theo giờ."
Khóe miệng Tô Tiêu Vũ đắc ý giơ lên, Nguyễn Ức gật gật đầu: "Đừng gấp, hôm nay chỉ là test thử, chuyện khác về sau nói."
Tay Tô Tiêu Vũ run lên một chút, lời này như nước sôi đổ vào trong lòng.
Đừng gấp...ai sốt ruột? Chỉ là...test thử...?
Chuyện khác....cái này...không...nhất định là cô ấy hiểu sai ý mình rồi đúng không?
Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, Nguyễn tổng thản nhiên dựa vào ghế, híp mắt như cũ, biểu tình đều không thay đổi.
Nửa giờ tiếp xúc mát xa làm không khí thư hoãn rất nhiều.
Nguyễn Ức mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Cảm ơn, giúp tôi pha một ly cà phê."
Giờ này còn uống cà phê?
Tô Tiêu Vũ nhìn thời gian, đã sắp 11 giờ, không phải là lúc nên ngủ sao?
Nhìn thấy Tô Tiêu Vũ chần chừ, Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Buổi tối còn có tài liệu cần xem."
Thời gian của cô so với người khác còn dài.
Thiên chi kiêu tử lại như thế nào? Người khác thường chỉ thấy hâm mộ, lại xem nhẹ sau lưng phải trả giá hết thảy ra sao.
Tô Tiêu Vũ mím môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, muốn khuyên cô ấy đừng uống. Chính là khi đối diện với ánh mắt đó, một chút dũng khí của cô bị đánh sập không còn lại gì.
Pha cà phê thì pha cà phê.
Nhưng Tô Tiêu Vũ vẫn giữ lại tâm tư nhỏ của chính mình, cô pha lượng cà phê ít một chút, dùng chiếc ly cũng nhỏ một chút.
Ai, tuy rằng vẫn còn trẻ, nhưng thân thể dù làm bằng sắt thép cũng không thể cứ phá như vậy.
Tô Tiêu Vũ cảm giác mình đứng khuấy cà phê rất lâu, mấy ngày nay trái tim đều chịu không nổi.
Nguyễn tổng là ai?
Thời điểm Tô Tiêu Vũ bưng cà phê đến, cô chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhận lấy, lại nhìn Tô Tiêu Vũ, không nói gì, lập tức đi đến bồn rửa, đem cà phê còn bốc khói trực tiếp đổ xuống.
Tô Tiêu Vũ:...
Mắt cô trông mong, nhìn Nguyễn tổng cầm cái ly trống không tới, lạnh lùng nói: "Muốn đậm đặc gấp đôi vừa rồi."
Tô Tiêu Vũ:...
Nếu lại không làm theo, khả năng ly cà phê nóng bỏng tiếp theo sẽ tưới lên đầu cô.
Lúc đang pha lại cà phê, Tô Tiêu Vũ cân nhắc tâm tư nhỏ của chính mình. Cô sờ sờ chữ thập đeo trên cổ. Trước kia giáo sư có nói qua, kỹ thuật siêu đẳng nhất của nhà thôi miên đều thành công khi đối phương không nhận thức rõ. Cô quan sát cảnh vật xung quanh, tối muộn còn sáng trưng ánh đèn, rèm cửa còn mở ra.
Tô Tiêu Vũ mang cà phê cho Nguyễn Ức rồi, cười cười nói muốn tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn tường tối hơn, lại thuận tay kéo rèm. Làm xong, mới thấy không khí trong nhà thích hợp để ngủ.
"Nguyễn tổng, mai còn muốn đi Đông Giao sao?"
"Ừ."
"A, tôi đi chuẩn bị đặt dẫn đường, sợ quấy rầy cô ngủ, để tôi đổi thành bản của chị Chí Linh, giọng nói sẽ nhẹ nhàng hơn.
"Không cần đổi."
"A, Nguyễn tổng rất thích cây trầu bà sao? Trong nhà bày nhiều như vậy."
......
Đây là chiến lược số hai, lòng vòng với kẻ địch, khiến họ thả lỏng cảnh giác.
Toàn lời nói không dinh dưỡng, ban đầu, Nguyễn Ức còn ứng phó vài câu, sau đó, cô dứt khoát đặt cà phê sang một bên, không chớp mắt nhìn Tô Tiêu Vũ.
Lòng bàn tay Tô Tiêu Vũ đều ướt đẫm, đối diện với ánh mắt Nguyễn Ức, theo bản năng sờ cổ một chút, "Sao, sao vậy?"
"Cô muốn làm gì?"
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, ánh mắt sắc bén như muốn móc lấy, như thể nhất định phải câu ra vài thứ.
Tô Tiêu Vũ chạy nhanh cười một cái: "Không có việc gì, trời tối, tôi muốn kéo rèm."
Tay cầm văn kiện của Nguyễn Ức run lên một chút: "Cô cố ý? Tôi đang xem tài liệu."
Tô Tiêu Vũ cứng đờ.
Bà chủ thật là thẳng thắn.
Tô Tiêu Vũ khụ một tiếng, đi qua, ngồi xuống bên người Nguyễn Ức: "Cô không cần vội, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát."
Nguyễn Ức kỳ quái nhìn cô: "Giờ này rồi, cô không về sao?"
Về hả, cô đã sớm muốn chạy rồi, thở đều muốn bốc khói.
Nhưng không phải cô đang chờ giải cứu chữa khỏi cho bà chủ sao?
Tô Tiêu Vũ lắc lắc đầu, "Không có việc gì, dù sao gần đây tôi cũng mất ngủ, về nhà cũng không ngủ được, ngủ được cũng không ngủ yên."
Một câu này lại là nói thật.
Nguyễn Ức nghe xong hơi nhăn mày, cô nhìn Tô Tiêu Vũ đang mân mê thập tự giá đã tháo từ trên cổ xuống, hỏi: "Vì sao mất ngủ?"
Cô mất ngủ à?
Còn hỏi vì cái gì?
Tiểu Vũ phát rồ, còn không phải vì cô sao? Ai bảo cô cao quý xinh đẹp khí chất siêu ngầu còn làm người ta không nắm bắt được còn làm người ta đau lòng đến trằn trọc khó ngủ?
Thấy Tô Tiêu Vũ không trả lời, Nguyễn Ức nhìn chằm chằm thập tự giá đang chuyển động nhanh chóng trong tay cô, thoạt nhìn có vẻ như được làm bằng bạc, hai tay Tô Tiêu Vũ lôi kéo dây xích nhanh chóng phiên động, dần dần có chút choáng váng chói mắt.
Nguyễn Ức nhìn, dường như hiểu rồi, hơi mỉm cười hứng thú hỏi: "Đây là tín vật của cô?"
Tô Tiêu Vũ:...
Liếc một cái, ngữ khí này của bà chủ, là muốn khiêu chiến với cô.
Tô Tiêu Vũ không nhụt chí, tay vung vẩy: "Đúng vậy, tôi cũng là dân chuyên nghiệp mà."
Ánh mắt khinh thường đó của Nguyễn tổng là gì chứ, hừ.
"Thật, cô không tin sao Nguyễn tổng? Hồi đại học tôi đã tham gia mười mấy khóa giao lưu ứng dụng thực tiễn của thôi miên, hơn nữa cộng sự còn là một em gái châu Âu, tôi đã thôi miên thành công cô ấy rất nhiều lần!"
Da trâu thổi tới, khí chất đi lên! Sợ cái gì?
Tổng giám đốc thì có gì ghê gớm, không phải cũng đều là một cái đầu hai cánh tay sao? Tốt nghiệp cùng chuyên ngành, ai sợ ai? Nói nữa, cô có cái gì phải sợ? Chẳng lẽ Nguyễn tổng thật sự có skill đọc tâm biết cô đang nghĩ gì? Cô liền cười vào mặt, nếu thật thần kỳ như vậy, cô cũng biểu diễn skill nuốt thập tự giá luôn!
Nguyễn Ức nhìn đôi mắt cô, đột nhiên cười, "Cô muốn thôi miên tôi?"
Tô Tiêu Vũ:........
Túng.
Thập tự giá hơi cứng...thôi không nuốt nữa.
Xong rồi, khí thế ngút trời vẫn phải ở dưới người ta. Thôi miên gì đó, đại khái là không cần suy nghĩ nữa.
Bất kể là loại khám chữa tâm lý nào, nguyên tắc vàng đối với nhà tâm lý là phải tuyệt đối có khí tràng cùng chủ động, để đối phương tin tưởng chính mình, để đối phương dù là tự nguyện hay cưỡng bách, đều sẽ đi theo cảm xúc lên xuống mà nhà tâm lý điều khiển.
Chính là, Nguyễn tổng...
Trong lòng Tô Tiêu Vũ xù lông, ai có thể điều khiển cô như chính cô?
Từ từ...
Khiến tổng giám đốc...
Nếu tương lai có một ngày, Tô Tiêu Vũ mặt ngốc nghếch, liệu cô có thể khiến Nguyễn tổng...khiến người ưu tú khí phách như vậy vì mình mà phập phồng không?
Tô Tiêu Vũ không khống chế được mà đỏ mặt.
"Vì sao cô muốn thôi miên tôi?"
Đúng rồi, đây là Nguyễn tổng, vào thời thời khắc mấu chốt, vấn đề mấu chốt trực tiếp được phun ra, không chút nào nương tay.
Tô Tiêu Vũ bẹp dí, khụ một tiếng: "Còn vì sao nữa, để ngủ."
Tiểu Vũ tuy rằng từ nhỏ luôn được hoan nghênh, có vô số người theo đuổi, nhưng đường tình cảm vẫn luôn thật đơn thuần, cùng lắm nhớ lại chỉ có thời điểm đại học từng có một đoạn cảm tình mông lung thuần khiết, lại vừa mới vào đời, nói chuyện đều không lòng vòng nhiều như vậy.
Chỉ là lời này vào tai Nguyễn tổng liền không giống: "Ngủ? Có cách nào để ngủ?"
Vẻ mặt Tô Tiêu Vũ trở nên dữ tợn, nội tâm muốn kháng cự. Không, Nguyễn tổng, không cần bắt nạt một tên lái xe nhỏ bé thuần khiết mới tốt nghiệp đại học chứ? Cô như thế nào biết nhiều chuyện như vậy?
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Tiêu Vũ nhìn vào đôi mắt Nguyễn Ức: "Muốn ngủ cách nào tôi cũng chiều được, nghe theo Nguyễn tổng?"
......
Nguyễn Ức kinh ngạc nhìn Tô Tiêu Vũ, cười như không cười, giống như phát hiện chuyện gì thú vị: "Tôi đây, thật ra có thể cho cô thử một lần."
Cho cô thử một lần?
Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Nguyễn Ức, Nguyễn Ức cũng nhìn chằm chằm cô, gật đầu, trong ánh mắt còn mang theo ý cổ vũ, thậm chí phối hợp đem văn kiện đặt gọn trên bàn, nằm nghiêng xuống...
......
Đến đây, giờ thì không trâu bắt chó đi cày không tới cũng không được.
Tô Tiêu Vũ nén lại trái tim đang đập cuồng loạn, tay cầm theo thập tự giá nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Nguyễn tổng, "Nguyễn tổng, hiện tại hãy thả lỏng tinh thần, nhìn theo thập tự giá này, xuyên đến mắt tôi, tưởng tượng cô đang nằm trên bờ cát nhìn ngắm đại dương mênh mông."
Gió thổi bay một góc bức rèm, mang theo khí mát nhè nhẹ.
Thanh âm của cô thật dịu dàng, tận lực làm bản thân không hoảng loạn, Tô Tiêu Vũ so với Nguyễn Ức, còn muốn khẩn trương hơn nhìn chằm chằm vào thập tự giá, Nguyễn tổng không biết vì sao thật dễ tính, cũng nhìn theo thập tự giá, nhàn nhạt gật đầu: "Ừ, tôi nhìn."
Tô Tiêu Vũ:...
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Nguyễn tổng, Tô Tiêu Vũ căng da đầu tiếp tục động tác.
"Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của cô đều ở thập tự giá trên tay tôi, theo chỉ dẫn đi về phía trước, cô sẽ đến bãi biển kia...nhẹ nhàng nằm xuống, cảm thụ gió biển thổi vào khuôn mặt thật sảng khoái..." Tô Tiêu Vũ hướng dẫn từng bước, thời đại học cô đã trải qua huấn luyện tương đối chuyên nghiệp, thôi miên cũng có thành quá, nhưng cũng không phải quá tự tin, cảm giác vì đối phương quá buồn ngủ nghe mình luyên thuyên.
Hôm nay, cô thật sự tập trung. Một thoáng hoảng hốt, cảm giác như chính mình đang ở trên bờ cát kia.
Nguyễn Ức nhìn cô chăm chú, con ngươi hẹp dài nổi lên ý cười, nai con trong lòng Tô Tiêu Vũ chạy loạn, "Hiện tại, cô muốn thả lỏng thần kinh, nghe tôi đếm số, đếm xong, cô sẽ phát hiện mình đã nằm trên bờ cát kia ngủ rồi."
......
Tô Tiêu Vũ khẩn trương đến đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm thập tự giá, có chút hoa mắt.
"Chín."
"Tám."
Nguyễn Ức nghiêng đầu, mắt mang ý cười nhìn cô.
......
Không xong, khí tràng của Nguyễn tổng quá lớn, cô thế mà có điểm quáng mắt, không được, Tiểu Vũ, hold lại!
"Bốn."
......
Nhanh, sắp được rồi.
"Ba."
......
Trời ạ, vì sao thanh âm của Nguyễn tổng giống hệt mình như vậy?
"Hai."
Không phải ảo giác.
Tô Tiêu Vũ có chút hoa mắt, cô nhìn Nguyễn Ức không biết đã đứng dậy từ khi nào đang chậm rãi đến gần mình, ánh mắt khiến người say mê, môi đỏ khẽ mở, thanh âm nỉ non mềm mại từ từ chảy ra.
"Một."
......
Không được, có điểm hold không được.
Khi chân mềm nhũn mất đi tri giác, khóe môi Nguyễn Ức giơ lên, vươn tay tiếp được thân thể mềm mại như bông của Tô Tiêu Vũ, ôm vào trong lòng
Ngay trước khi lâm vào hôn mê, con người sẽ có một loại cảm giác cực kỳ khủng bố mất khống chế, sẽ luôn làm ra các loại động tác phòng vệ hoặc lời nói phòng bị.
Nguyễn Ức đã gặp qua rất nhiều loại, có yên lặng khóc thút thít, có hét to "không được", có chân tay giãy giụa mãnh liệt, thậm chí quá mức khủng hoảng mà làm bị thương chính mình hoặc người khác.
Nguyễn Ức lo rằng Tô Tiêu Vũ sợ hãi, dịu dàng cười với cô.
Nguyễn tổng rất tự tin với nụ cười của mình.
Ánh mắt Tô Tiêu Vũ mê ly, tay yếu ớt vươn ra phía trước, lời nói Trung Anh lẫn lộn: "Oh, no, cô....cô lừa tôi...còn cười được...Help! Who? Who can help...I will give you my thơm thơm kiss..."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu
- Chương 9