Chương 59.
--- Tiểu Vũ, cậu có nguyện ý gả cho mình không?Nguyễn Ức không phải người giỏi biểu đạt, nói ra những lời này dường như đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cô.
Vì quá khẩn trương, bàn tay lạnh lẽo của cô thậm chí đã đổ mồ hôi, Tiểu Vũ được ôm dựa vào người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt.
Tiểu Vũ ôm chặt cô, hôn lên cằm cô, nước mắt cũng rơi xuống.
Đã đợi được rồi.
"Cậu cứ thế cầu hôn à?" Tiểu Vũ nín khóc mà cười, tay lần mò bên hông Nguyễn Ức: "Ai cho cậu vô lại như vậy? Mấy ngày không thèm phản ứng gì, bây giờ hồi phục liền cầu hôn?"
Nguyễn Ức nâng cằm Tiểu Vũ hôn lên môi cô, trợn mắt nói dối: "Có phải trời mưa không?"
Hôm nay một hạt mưa cũng không có, bầu trời nghìn dặm trong xanh, nhưng lúc này, Tiểu Vũ lại đỏ mặt, cắn môi: "Có."
......
Bóng đêm dần dày hơn.
Trong vườn, Tiểu Hoa Tô đã dựng giá nướng BBQ, đồ ăn cũng được xiên xong, chỉ chờ Tiểu Vũ ra khai nướng.
Nhưng chờ thật lâu cũng không thấy người đi ra.
Bà nội Nguyễn rất hưởng thụ, lấy một ly rượu tự ủ trong nhà uống, thưởng thức từng chút một, lại quay sang đút cho phu nhân.
Mục Tâm cũng bình thản ngồi ở kia, không biết đang nghĩ gì, có chút xuất thần.
Tiểu Hoa Tô dựng bếp chắc chắn xong liền chạy đến bên người cô dựa vào.
Rất nhiều thời điểm, Tiểu Hoa Tô đều thấy Mục Tâm lộ ra ánh mắt như vậy, khiến em thật đau lòng.
"Chị, chị đang nghĩ gì vậy?"
Tiểu Hoa Tô nhẹ giọng hỏi, bình thường không có ai dám đánh gãy những lúc Mục Tâm đang trầm mặc, cô nhìn Tiểu Hoa Tô, sâu kín: "Chị nhớ lại cuộc sống lúc còn rất nhỏ ở cô nhi viện."
Tiểu Hoa Tô lắp bắp kinh ngạc nhìn Mục Tâm.
Cô nhi viện?
Ánh mắt của Mục Tâm trở nên xa xăm.
Những hồi ức ấy bị khóa ở trong đầu đã rất lâu, điều kiện ở cô nhi viện lúc đó tuy rằng kém, nhưng mẹ viện trưởng lại hết lòng yêu thương che chở cho cô.
Vì trong viện có rất nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ, mọi người đều không biết sinh nhật của mình rốt cuộc là ngày nào.
Mẹ viện trưởng sẽ thường xuyên tổ chức sinh nhật tập thể cho các con, có một lần, ở trong viện cũng dựng bếp nướng BBQ.
Thịt nướng ngày ấy ăn đặc biệt ngon, khảm thật sâu vào trong ký ức của Mục Tâm.
Về sau, dù trong nhà có bạc triệu, cô cũng không còn nếm được hương vị kia nữa.
Tiểu Hoa Tô nhìn Mục Tâm, trong nội tâm dâng lên một loại ý muốn bảo hộ mãnh liệt, em từ nhỏ đã đi theo bà nội, rất nhiều người trong thôn, bao gồm cả cha mẹ Tiểu Vũ ngày thường đều sẽ phá lệ săn sóc với em, em luôn là đối tượng được người lớn bảo vệ.
Mà hiện giờ, em lại có mong muốn che chở một cô gái hơn tuổi, thân phận cao quý hơn mình.
Tiểu Hoa Tô vuốt mặt, nội tâm thiếu nữ dâng lên một thứ tình cảm kỳ diệu.
Gió đêm thật lạnh.
Lúc bị đẩy lên giường, khóe miệng Tiểu Vũ vẫn luôn mang theo nụ cười.
Trạng thái của cô rất tốt, Nguyễn Ức cũng vậy.
Không liên tục tác chiến như trước, những ngày này, Tiểu Vũ luôn trông nom Chính Trực, nhìn được ăn không đến, đã sớm thèm thuồng.
Quan trọng nhất là...
Chính Trực vừa cầu hôn cô.
Về sau Tiểu Vũ chính là người có thân phận.
Là phu nhân nhà họ Nguyễn, là vợ của Nguyễn Ức.
Kết hôn là khái niệm gì...
Ở tuổi này của Tiểu Vũ có lẽ vẫn có chút sớm, nhưng cô biết, cả đời này mình có thể sẽ không bao giờ gặp được người yêu như Nguyễn Ức.
Cô còn từng lo lắng Chính Trực sẽ luẩn quẩn trong lòng, sẽ muốn đẩy mình đi.
Cũng may, cũng may là cậu ấy luyến tiếc.
Có thân phận có địa vị, dù còn chưa lĩnh chứng.
Từ lần đầu làm chuyện này đến giờ, cảm giác đều không giống nhau.
Nguyễn Ức kinh ngạc với sự thay đổi của Tiểu Vũ, trên trán cô đều là mồ hôi, con ngươi hẹp dài nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, bộ dáng mẫn cảm không được của cậu ấy, vươn tay ngăn lại mặt cô: "Đừng chọc phá khiêm tốn của mình."
Thật là...
Trước đấy Tiểu Vũ còn nghĩ Chính Trực ở phương diện này quá túng dục, sợ hai người về sau ở chung, cô sẽ không chịu được.
Nhưng nhìn hiện tại xem.
Có vài thứ, một khi bị mở ra, nếm thử được hương vị, liền rốt cuộc không thể quay lại lúc đầu.
Giống như Tiểu Vũ, chưa bao giờ nghĩ rằng, vận mệnh đã đến từ khi mình còn rất nhỏ, đã dùng tơ hồng buộc cô cùng Chính Trực lại với nhau.
Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, hai cô lại trở về lúc ban đầu.
Nguyễn Ức vẫn luôn dịu dàng, nụ hôn thật nhẹ, tay cũng phá lệ tinh tế.
Nhưng càng như vậy, Tiểu Vũ càng không có cách nào khống chế chính mình, cuối cùng, cô ôm chặt Nguyễn Ức, cố nén giọng thúc giục: "Chính Trực, dùng sức một chút."
Ở những thời điểm thế này, khi Tiểu Vũ ở Nguyễn Ức bên tai nói như vậy, thật sự giống đồ ranh con trong miệng Mục Tâm, không biết sống chết.
Ghế mây trong phòng vốn để Nguyễn Ức nằm nghỉ ngơi.
Giờ đây, đang bị ép đến vang lên "chi chi".
Nguyễn Ức có năng khiếu trời sinh, càng không phải nói đã được nằm nghỉ dưỡng sức lâu như vậy.
Rất nhiều thời điểm, khi hết thảy tình cảm nồng đậm phát sinh, so với ngôn ngữ càng có thể chạm vào lòng người.
Còn có điều gì tốt đẹp hơn nhìn người yêu nở rộ trong tay mình?
Trong mắt Nguyễn Ức là một màu mê say, tay lưu luyến không ngừng nghỉ, một lần rồi lại một lần.
......
Cuối cùng, công việc nướng thịt vẫn là do Tiểu Hoa Tô xử lý, tay nghề của em không bằng Tiểu Vũ, nhưng lại nghiêm túc hơn nhiều.
Tấm lưng nho nhỏ đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Mục Tâm muốn hỗ trợ, lại bị em đuổi sang một bên: "Chị, chị đừng lại để bị đứt tay."
Mục Tâm cắn răng, nhìn cửa phòng Tiểu Vũ đang đóng chặt.
Hai người kia nhất định phải như vậy à?
Còn có em nhỏ ở đây.
Có nhất thiết phải ở ngay đây ngay lúc này làm chuyện thiếu nhi không nên thấy không?
Nhưng bà nội Nguyễn lại thật bình tĩnh, đứng dậy giúp Tiểu Hoa Tô giữ chắc giá nướng: "Ôi, Tiểu Tâm, con đừng giận, chuyện này rất bình thường."
Đều đã trải qua tuổi trẻ, bà nội Nguyễn thời ấy cũng thường lôi kéo phu nhân làm chuyện này, so với cháu gái còn muốn điên cuồng hơn nhiều.
Đều là người một nhà, mấy đứa nó muốn thả lỏng thì cứ phóng túng đi.
Mục Tâm lại không hiểu.
Cô không rõ, một người lý trí như Chính Trực, sao có thể liên tiếp ngã nhào xuống người ranh con thế này.
Bà nội Sở uống một ngụm trà, nhìn Mục Tâm: "Tiểu Tâm, ta nghe nói con đang hợp tác cùng nhà họ Từ."
Thân mình Mục Tâm cứng đờ, cho rằng bà nội đang muốn mắng mình trước đấy gây khó xử cho nhà họ Từ vì chuyện của Chính Trực.
Ai biết, đôi mắt của bà nội Sở mỉm cười nhìn cô chăm chú: "Ta đã gặp qua thiên kim của nhà họ Từ, dịu dàng hào phóng, khiêm tốn lễ phép, làm người khác thật thích."
Tay cầm xiên nướng của Tiểu Hoa Tô cứng đờ, em nhìn chằm chằm Mục Tâm.
Bà nội Nguyễn nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Hoa Tô, giật mình, ôi chao, không phải chứ? Trẻ em bây giờ lớn nhanh như vậy sao?
Mục Tâm biết bà nội lại bắt đầu lo lắng cho mình, cô nhàn nhạt: "Đấy là hoàng hậu trước của Tiểu Vũ."
Bà nội Sở:...
Bà nội Nguyễn:...
Quan hệ loạn như vậy ư?
Thử lại vậy.
Bà nội Sở nhìn Mục Tâm: "Con cảm thấy cô bé kia thế nào?"
Nếu là ai khác dám nói như vậy, Mục Tâm khẳng định sẽ làm người đó không nhìn thấy mặt trời ngày mai, nhưng đây là bà nội đang quan tâm, cô ngược lại cảm thấy ấm áp trong lòng: "Vâng, người không tồi, chỉ là không thích hợp với con."
Hai bà lão biết tính cách của Mục Tâm.
Đứa nhỏ này từ bé đã có chủ ý riêng, nếu đã nói như vậy chính là trong lòng đã có định đoạt.
Ánh mắt của bà nội Nguyễn chuyển từ trên người Tiểu Hoa Tô sang Mục Tâm: "Vậy Tiểu Tâm, con thích loại hình thế nào?
Loại hình thế nào ư?
Đôi mắt Mục Tâm có chút ảm đạm, chính là loại hình như Chính Trực.
Biết cô, hiểu cô, có thể quật cường một chút, lại làm cô đau lòng.
Chỉ là, Chính Trực sẽ vĩnh viễn không thuộc về cô.
Tiểu Hoa Tô nhìn Mục Tâm thật lâu, em quay đầu, đối diện với ánh mắt tìm tòi của bà nội Nguyễn, Tiểu Hoa Tô bình tĩnh đối mặt với bà, không hề né tránh.
Nguyễn Thu kinh ngạc, tới tuổi này bà cũng xem như đã duyệt vô số người, có rất nhiều người, chưa nói đâu xa, thân cận như A Luân hay chị Yên cũng có rất nhiều thời điểm không dám đối diện với bà.
Vậy mà một thiếu nữ nhỏ bé lại có thể bình tĩnh nhìn bà.
Về sau lớn lên nhất định sẽ là một nhân vật tàn nhẫn.
Giữa trưa hôm sau, Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức mới tỉnh lại.
Lúc ra ngoài, Tiểu Vũ ngượng ngùng cúi đầu, nhớ đến hôm qua chuẩn bị nướng thịt cho mọi người.
Nguyễn tổng lại rất bình thản, thờ ơ đối mặt với ánh mắt chế nhạo của hai bà.
Bà nội Nguyễn uống một tách trà: "Ôi, đúng là người trẻ tuổi, quả nhiên thể lực tốt, được mấy tiếng đồng hồ nhỉ?"
Bà nội Sở: "Hai mươi mốt tiếng."
Tiểu Vũ đỏ ửng mặt: "Bà nội muốn ăn gì, con nấu cơm cho hai bà."
Bà nội Nguyễn cười: "Thôi đi, bà nội thấy chân con đều lung lay kia kìa."
Tiểu Vũ:...
Nguyễn Ức giận dỗi liếc bà nội một cái, ý nhắc nhở đừng trêu chọc Tiểu Vũ, Mục Tâm ngồi một bên uống trà, nhìn ngọn núi nơi xa, như lão tăng đang nhập định*, không để ý đến người khác.
*Nhập định đại khái là nhập tâm vào thiền định ấy.Đây là động tác thường thấy ở cô sắp tới.
Đôi khi thiên nhiên quả thật có thể chữa lành nội tâm con người.
Tuy rằng vẫn thấy khổ sở, nhưng rốt cuộc cũng không còn tê tâm liệt phế như trước.
Thời gian thật đáng sợ, càng có thể trị không cam lòng.
Tiểu Hoa Tô thật sự là một bạn nhỏ hiểu chuyện.
Em bê bữa trưa đã làm nóng đến cho Tiểu Vũ và Nguyễn Ức, rồi ngồi một bên đọc sách.
Sắp lên sơ tam, sắp thi trung khảo, em muốn thi vào trường trọng điểm ở quê, dựa theo thành tích hiện tại mà nói, hướng đi này là có thể.
Nhưng ở phương diện học phí...
Biểu tình của Mục Tâm thật nhạt: "Em chỉ cần lo chăm chỉ học tập."
Nguyễn Thu nhìn cô: "Con muốn đưa Tô Tô về Bắc Kinh sao?"
Tiểu Hoa Tô run rẩy, lập tức nhìn sang Mục Tâm, Mục Tâm lại như nhìn thấu em, lắc đầu: "Không ạ, nơi này là nhà em ấy, còn có bà nội đã ở cùng em ấy nhiều năm."
Năm ấy, Mục Tâm đã bị đưa đi như vậy.
Không một ai hỏi cô có nguyện ý không, có đồng ý không.
Ở trong mắt mọi người, tiến vào nhà họ Nguyễn, làm thiên kim của nhà họ Nguyễn, là một vinh dự lớn lao, có ai muốn cự tuyệt?
Cho nên Mục Tâm xúc động vì Tiểu Hoa Tô, tương lai sẽ có một ngày, nếu dựa vào nỗ lực của bản thân, em thật sự có thể bay về nơi rộng lớn hơn, còn cô sẽ giúp đỡ em.
Cô thấy được bóng dáng của chính mình trên người em.
Cô cũng muốn giúp em đi theo quỹ đạo cuộc đời mà em mong muốn, mà không phải như cô không có cách nào.
Nguyễn Ức đơn giản ăn một miếng cơm, nhìn hai bà: "Con muốn cưới Tiểu Vũ."
Bà nội Nguyễn đã uống trà thiếu chút nữa phun ra, bà nội Sở cũng lắp bắp kinh ngạc, Mục Tâm nhìn cô, cúi đầu thấp xuống.
Tiểu Vũ cũng không nghĩ Chính Trực sẽ nói thẳng như vậy.
Cô còn tưởng rằng cô ấy sẽ chờ thêm một thời gian.
Ngoài kinh ngạc, hai bà nội cũng hết sức vui vẻ.
Bà nội Nguyễn gật đầu cười tủm tỉm: "Được được được, ta đã sớm coi Tiểu Vũ là cháu gái của mình, muốn ra nước ngoài đăng ký sao? Khi nào tiến hành, bà nội làm oanh oanh liệt liệt cho hai đứa."
Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ, thật bình tĩnh: "Chúng con không để ý đến hình thức này nọ."
Từ khi sinh ra đến giờ, cô đã trả qua đủ loại chuyện không giống các bạn cùng lứa tuổi khác, đã sớm nhìn thấu hết thảy thế tục này.
Nguyễn Ức thậm chí đã nghiêm túc nghĩ rằng, nếu không có Tiểu Vũ, lấy tâm thái của cô, chắc cũng sẽ trốn nơi cửa Phật như mẹ Nguyễn vậy.
Tiểu Vũ cảm động, nắm tay Nguyễn Ức không buông.
Đúng vậy, Chính Trực rất hiểu cô.
Cô cũng không hy vọng sẽ gióng trống khua chiêng.
Hoàn cảnh sống của cô từ nhỏ cũng không giống Chính Trực.
Hôn lễ gả chồng là điều mỗi người chờ mong, Tiểu Vũ chỉ hy vọng có thể mời hai ba người bạn thân, tiến hành dưới sự chúc phúc của mọi người là tốt rồi.
Lược đi lễ nghi phiền phức mới là niềm vui thoải mái chân chính.
Bà nội Nguyễn biết tính tình cháu gái, tuy rằng ở góc độ của mình vẫn muốn một hôn lễ oanh liệt vui mừng, nhưng Chính Trực đã lên tiếng, bà tất nhiên cũng sẽ chúc phúc.
Rất nhanh, Tố Nhu, A Luân, Lý Yên, học tỷ, cha mẹ, còn có mấy người bạn thân thiết đều đến.
Đối với việc có mời học tỷ hay không, Tiểu Vũ còn đang rối rắm, Nguyễn Ức lại quyết đoán: "Mình yên tâm cậu, cũng yên tâm chị ấy, muốn chị ấy đến liền mời đi."
Từ Ảnh Như là cô gái thông minh dịu dàng, nếu đã tiêu tan, chuyện gì đã qua tức là đã qua.
Khi A Luân cùng Lý Yên đến ôm Tiểu Vũ, thật sự có một loại cảm giác như gả con gái đi, nước mắt đều chảy ròng.
Nguyễn Ức bên cạnh lạnh như băng hỏi: "Hai chị rốt cuộc ở trận doanh bên nào?"
Hai người này có phải lại muốn bị khai trừ không?
Tiểu Vũ ở phương diện này rất giỏi, có thể biến những người bên cạnh Nguyễn tổng thành người một nhà với mình.
Khi nhìn thấy cha mẹ Tiểu Vũ.
Nguyễn Ức có chút khẩn trương, cô không có kinh nghiệm gặp người lớn, cũng may cha Tô mẹ Tô vẫn như ngày xưa, cưng chiều nhìn Nguyễn Ức: "Chính Trực đã lớn rồi, so với lúc nhỏ càng xinh đẹp hơn, thật khó nhận ra khuôn mặt này."
Nguyễn Ức hơi đỏ mặt.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Quanh đi quẩn lại hơn hai mươi năm.
Cô cùng Tiểu Vũ lại tay trong tay đứng trước mặt cha mẹ.
Chỉ là...
Nguyễn Ức có chút ảm đạm, nếu mẹ Sở mẹ Nguyễn cũng ở đây thì tốt biết mấy.
Tiểu Vũ biết cô đang nghĩ gì, dùng sức ôm cô: "Không cần khổ sở."
Ngày đại hỉ, sao có thể đau buồn?
Tốt hơn là, hết thảy đều phải xem chuyện về sau.
Tiệc rượu không quá cầu kỳ, chỉ có một bàn lớn trong sân.
Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức mặc đồ màu đỏ, cũng không thay sang váy dự tiệc, trang phục là do bà nội Nguyễn lúc trước tìm người thiết kế, khí chất không hề đơn giản, gần giống sa y đêm động phong hoa chúc của người xưa.
Tiểu Vũ nhìn Nguyễn Ức, đôi mắt hơi hồng.
Đẹp quá.
Chính Trực của mình rất có khí chất phong vận của người xưa.
Một thân váy dài như lửa trên người cậu ấy, cao nhã mà đoan trang, bên trong lộ ra hương vị phụ nữ nồng nàn.
Tiểu Vũ mặc vào lại có một loại cảm giác khác, giống như chỉ cần vươn tay ra, đối phương sẽ đáp lên rồi cùng cô nhảy một điệu samba vậy.
Mục tổng là người cùng thế hệ duy nhất trong nhà, vẫn luôn thật tận chức tận trách hoàn thành việc "chị gái" nên làm.
Toàn bộ quá trình đều đen mặt tiếp đãi nhóm "thân thuộc" các thứ.
Mọi người đều quen thuộc, cười nháo với Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức, nhưng thật ra còn Từ Ảnh Như, cô mặc một chiếc áo gió màu trắng cùng quần bò đơn giản, ánh mắt nhấp nháy, tóc dài lay động, cực kỳ xinh đẹp.
Cô ôm cánh tay đứng bên kia nhìn Tiểu Vũ, trong mắt mang ý cười vui vẻ: "Không nghĩ tới, hai người liền kết hôn nhanh như vậy."
Lời này của cô hiển nhiên là nói với Mục Tâm, Mục Tâm lạnh như băng: "Rốt cuộc vẫn là ranh con được tiện nghi."
Từ Ảnh Như có chút kinh ngạc nhìn Mục Tâm: "Cô đây là buông xuống rồi?"
Mục Tâm đối diện với đôi mắt của cô: "Không buông xuống thì phải làm sao bây giờ? Gϊếŧ ranh con sao?"
Từ Ảnh Như:...
Đây mới là phong cách Mục tổng nên có.
Hiện giờ nhà họ Từ hợp tác cùng tập đoàn nhà họ Nguyễn, hai người cũng dần quen thuộc hơn.
Mục Tâm sâu kín nhìn Nguyễn Ức đang được Tiểu Vũ ôm vào trong lòng: "Chờ quay lại Bắc Kinh, tôi sẽ sắp xếp buông tha nhà họ Từ."
Gió núi nhẹ nhàng phất qua mặt, Từ Ảnh Như nhìn Tiểu Vũ, trong mắt có ý cười nhàn nhạt cùng mất mát: "Ngược lại cũng không cần."
Mục Tâm nhìn Từ Ảnh Như.
Có ý gì?
Vị Từ tổng này không phải vẫn luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của mình sao?
Từ Ảnh Như nhìn chằm chằm Mục Tâm: "Bị Mục tổng ức hϊếp lâu rồi, vậy mà lại có thói quen bị ngược đãi, cũng không tệ lắm."
Mục Tâm nhìn đôi mắt Từ Ảnh Như, muốn xác định xem cô ấy rốt cuộc muốn đấu võ mồm với mình như thói quen hay đang nghiêm túc.
Bên cạnh, Tiểu Hoa Tô bưng dưa hấu đến, mỉm cười: "Chị ăn dưa đi ạ."
Rất tự nhiên ngăn cách hai cô.
Mục Tâm gật đầu, nhận một miếng dưa hấu, nhưngTừ Ảnh Như lại chăm chú nhìn Tiểu Hoa Tô, nhận ra bạn nhỏ này dường như không phải thật thích mình, từ lúc em đi vào, trong mắt đều là cảnh giác, có lẽ là vì Tiểu Vũ chăng?
Từ Ảnh Như trời sinh dịu dàng, cô nhìn Tiểu Hoa Tô mỉm cười.
Tiệc rượu bắt đầu.
Bà nội Nguyễn xúc động khảng khái đọc diễn văn: "Mọi người ơi mọi người...cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của cháu gái ta, ta..." Cái mũi bà hơi đau: "Quá xúc động."
Nguyễn Ức cảm động, đôi mắt hơi phiếm hồng, Tiểu Vũ cũng lau nước mắt.
Bà nội Nguyễn: "Rốt cuộc ta cũng gả cháu gái ra ngoài...nếu còn không gả được, ta liền phải đi phát thông báo tìm trai xinh gái đẹp."
Tất cả mọi người:...
Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, gắt gao nhìn bà nội.
Nhưng Tiểu Vũ lại không nhịn được cười ra tiếng, đến gần sát Nguyễn Ức: "Còn nhớ rõ không?"
Hương khí như lan làm cho Nguyễn Ức ngứa cổ, cô "ừ" một tiếng, trên mặt nở nụ cười.
Tất nhiên là nhớ rõ.
Khi ấy, chính cô đã gửi thư tìm bạn trăm năm có lộc làm Tiểu Vũ cắn câu.
"Sao nào, hối hận rồi?"
Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ chăm chú, nhìn gương mặt trang điểm hôm nay của cô, môi đỏ gợi cảm hấp dẫn, thời điểm nói lời này, ánh mắt lại có chút quyến rũ.
Nếu không phải xung quanh đều là người, Tiểu Vũ đã nhịn không nổi, cô đến gần Nguyễn Ức: "Sao vậy được, được Nguyễn tổng lên kịch bản, mình cũng cam tâm tình nguyện."
Ngữ khí bị vợ quản nghiêm như vậy vẫn là được Nguyễn Ức chấp nhận.
Nguyễn Ức nhẹ nhàng như khói: "Mình sẽ ở bên cậu."
Ở bên làm trò gì?
Tiểu Vũ mơ màng: "Động phòng hoa chúc sao?"
Còn chưa động phòng hoa chúc nhỉ?
Nguyễn Ức nhéo mặt cô: "Hiện giờ ai mới là Thao Thiết không biết thỏa mãn đây?"
Hai cô đã là vợ chồng.
Từ nay về sau, cô là phu nhân của cô ấy, cô ấy là vợ của cô.
Dù sống hay chết, dù giàu hay nghèo, dù cho bệnh tật, không gì có thể tách hai cô khỏi nhau.
Tiểu Vũ cười đang muốn nói chuyện, bà nội Nguyễn trên sân khấu nổi trận lôi đình: "Hai đứa nhãi ranh các con, bà nội còn đang đọc diễn văn đây này! Không biết nghiêm túc sao? Không đợi nổi về phòng mới yêu đương à?"
Về phòng mới yêu đương ư?
Tất nhiên là không rồi.
Tố Nhu, A Luân, Lý Yên đã dẫn theo hai ba người bạn tốt xông lên, vây quanh Nguyễn Ức cùng Tiểu Vũ đưa lì xì.
Bao lì xì này đối với Nguyễn tổng mà nói, ngày thường cũng sẽ không nhìn một cái.
Nhưng Tiểu Vũ vui, cô cũng sẽ vui.
Hôm nay, cô uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng tay cũng có chút run rẩy.
Còn một ly rượu giao bôi cuối cùng.
Tiểu Vũ cùng cô dán lại rất gần, hai cánh tay đan xen, tóc dài giao triền, trong mắt cũng chỉ còn đối phương.
Chính Trực tìm Tiểu Vũ hơn hai mươi năm, đợi Tiểu Vũ hơn hai mươi năm.
Mà Tiểu Vũ cũng rốt cuộc nắm tay cô, kéo cô ra khỏi mây mù.
Từ nay về sau.
Mưa gió vẫn bên nhau.
--- Kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.--- Hết chính văn -----------
Thế là hết chính truyện rồi, cảm ơn mọi người đã để lại những chiếc views votes comments và không ít góp ý sửa lỗi cho mình. Còn 6 chương phiên ngoại sẽ chủ yếu nói về Từ Ảnh Như và Mục Tâm, mà câu chuyện của Tiểu Vũ Chính Trực cũng sẽ không kết thúc luôn ở đám cưới đâu :)).Ngoài ra nhân dịp vẫn chưa quá bận, mình sẽ rất vui nếu được recommend thêm truyện để đánh máy tiếp cho đỡ ngứa tay. Vì thế nếu tin tưởng mình hãy cứ yêu cầu mình những gì các cậu thích, nếu hợp gu mình sẽ edit vì các cậu ha.