Chương 55.
Đúng là một chiến trường khốc liệt.
Một bàn chơi mạt chược này không ai giống người thường.
Tiểu Vũ đang cân nhắc xem bên trong có vị trí dành cho mình hay không, liền thấy A Luân vẫy tay: "Tiểu Vũ, lại đây, em ở bên này."
Ớ?
Tiểu Vũ sửng sốt một chút, hai mắt tràn đầy sung sướиɠ, Nguyễn tổng nhà cô quả thật để dành chỗ cho cô?
Đến ghế ngồi của mình, bên trái là Lý Yên, bên phải là A Luân, đối diện là Tống Từ.
Mí mắt Tiểu Vũ giật giật, xấu hổ hỏi: "Đây là bàn gì?"
A Luân vung tay hoan hô: "Bên kia là bàn tình địch lâu năm, bên này của chúng ta là bàn người nhà ngỗng béo của Nguyễn tổng."
Tiểu Vũ:...
Nguyễn tổng hôm nay thật hiếm thấy, bưng trà rót nước, Tô Tiêu Vũ cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này.
Tiểu Vũ ngồi bên này đánh Poker, nhưng căn bản là thất thần quan sát bên kia.
Tần Quân, Từ Ảnh Như, Mục Tâm, Tô Anh là bốn người đẹp không hề giống nhau.
Tần Quân trước kia là dân cho vay nặng lãi, trí nhớ cực kỳ tốt, bài đã sờ qua đánh quá đều sẽ không quên, dù không được tính là thắng nhưng cũng coi như không lỗ.
Tô Anh là kiểu mồm to trúng số điển hình, có thể thắng hoàn toàn không phải dựa vào kỹ thuật, mà là dựa vào may mắn.
Chỉ có Từ Ảnh Như và Mục Tâm là khác.
Trước kia, Tiểu Vũ vẫn luôn thấy học tỷ rất dịu dàng.
Nhưng giờ phút này, chị ấy lại có thể giương kiếm chiến đấu cùng Mục tổng.
Mục tổng đang nghẹn khuất, khi còn nhỏ đã bị Nguyễn Ức nghiền nát về chỉ số thông minh, Tần Quân tuy không thể sánh bằng Nguyễn Ức, nhưng vẫn đủ để áp chế cô.
Tô Anh lại không kiềm chế chút nào
Mục tổng vốn am hiểu dùng thủ đoạn lại bị đánh bẹp, vất vả lắm mới sờ được đến lá bài mong muốn, mới thấy là một lá lớn.
Nguyễn tổng mang hoa quả đến.
Mọi người sôi nổi ăn.
Từ Ảnh Như đột nhiên nghiêng người về phía trước, giọng nói chỉ đủ để mình cùng Mục Tâm nghe được "Cô cần bốn điểm."
Mục Tâm lấp tức trợn to mắt nhìn cô.
Kỳ thật nếu chỉ là thua tiền, Mục tổng hoàn toàn không thèm để ý, với bối cảnh của nhà họ Nguyễn, cô ra ngoài rải tiền cũng không có gì lạ.
Chỉ là, cô có máu hiếu thắng.
Đặc biệt là ở trước mặt Nguyễn Ức, cô đã thua bốn ván, còn có ba ván là bại dưới tay người kia, có thể không vội sao?
Thấy Mục Tâm nhìn mình chằm chằm, Từ Ảnh Như nhướng mày "Cần không?"
Ngữ khí này, ánh mắt này...
Nếu không phải ngại bên cạnh còn có người.
Mục Tâm nhất định sẽ bóp chặt cổ Từ Ảnh Như.
Nhìn ra sát khi trong mắt của cô, khóe môi Từ Ảnh Như hơi giơ lên, trên mặt lại treo nụ cười nhẹ nhàng: "Thái độ của cô không phải quá tốt nhỉ."
Mục Tâm nghiến răng nghiến lợi: "Làm sao, cô còn muốn tôi cầu xin cô?"
Từ Ảnh Như cong khóe môi: "Không cần cũng thế."
Trong lòng Mục Tâm nổi lên một trận lửa, vung tay đánh bốn vạn một cái "bang", Từ Ảnh Như cười" "Ra bài, tôi muốn, ù."
Mục Tâm:...
Tiểu Vũ vẫn luôn quan sát thế cục bên đấy.
Ở chung với Nguyễn tổng lâu rồi, cô đã sớm không còn là bé thỏ trắng trước kia.
Tất nhiên có thể nhìn ra học tỷ cùng Mục tổng đang cực kỳ mãnh liệt, vừa thấy học tỷ vung bài, cô hưng phấn hô lên: "Wow, học tỷ giỏi quá."
Một tiếng gào to làm A Luân cùng Lý Yên hoảng sợ.
Tô Anh ngậm thuốc lá: "Mẹ nó, vậy mà cũng làm được, đồng chí Tiểu Từ, lợi hại vậy?"
Từ Ảnh Như nhướng mày với Tiểu Vũ, cười gật đầu.
Tiểu Vũ vẫn đang vung vẩy tay, cô cảm thấy học tỷ đang báo thù cho mình trước đây bị Mục tổng bắt nạt.
Đang vui vẻ, Lý Yên túm góc áo Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ..."
Giọng nói trầm thấp mang theo cảnh cáo.
Tiểu Vũ ngừng một chút, ngẩng đầu mới thấy, thôi xong...
Bên cạnh, không biết từ khi nào, Nguyễn tổng vừa mới nói muốn lấy thêm nước đã đứng sau mình, nhìn mình chằm chằm.
Tiểu Vũ:...
Xong đời.
"Cậu vui nhỉ?"
Nguyễn Ức cười hỏi Tiểu Vũ, A Luân Lý Yên lập tức cúi đầu, Tống Từ tuy mới đến nhưng cũng không phải anh ngốc, đứng lên: "Tôi...tôi đi hút điếu thuốc đây."
Nụ cười của Nguyễn Ức mê hoặc, một chút cũng không thấy tức giận ở đâu, trên tay còn cầm ấm nước mới đun nóng, nước nặng như vậy, cô lại bê không chút sứt mẻ.
Tiểu Vũ cảm thấy sinh mạng đang mỉm cười, xấu hổ cười với Nguyễn Ức: "Không phải là kích động vì chơi bài sao?"
"Cậu ngồi bàn này, làm gì mà kích động sang cả bàn bên kia? Quan tâm quá nhỉ?"
Nguyễn tổng mỉm cười nhưng trong mắt đằng đằng sát khí, cô đã rất kiềm chế, nếu không phải đang có nhiều người ở đây, cô đã lập tức lôi tên khốn nạn Tô Tiêu Vũ cứ quyến luyến mãi không quên mối tình đầu này tử hình tại chỗ.
Giọng nói của Tiểu Vũ phát khẩn, nói năng trở nên khô khốc: "Mình...mình chỉ là tiện mồm nói thôi mà?"
Nguyễn Ức cười lạnh.
Tiện mồm nói?
Được lắm.
Nếu cậu ấy nhìn học tỷ thắng mà vui vẻ như vậy, chỉ kém nhảy múa ăn mừng, cô cũng không thể để người nhà mình bị bắt nạt quá nhiều được.
Nguyễn tổng nhìn A Luân, A Luân nhanh chóng đứng dậy nhận lấy ấm nước.
Đơn giản dùng chút thủ đoạn, Nguyễn tổng ngồi xuống bên cạnh Mục Tâm.
Tất cả mọi người:...
Nhưng những người có quen biết Nguyễn tổng đều hiểu.
Cô bị "cấm" ngồi vào sới bài.
Cô cùng Tần Quân có trí nhớ tốt nhưng không giống nhau, đã gặp qua là không quên được.
Núi lớn ngồi xuống bên mình, đừng nói người khác, Mục Tâm cũng giật mình nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức hôm nay mặc đồ ở nhà thoải mái, tóc dài buộc lên, nhẹ nhàng: "Đánh đi, tôi giúp chị nhìn."
Tiểu Vũ:...
A a a a!
Đây là cố ý dỗi mình xong trả thù mình sao?
Nguyễn tổng vừa ngồi vào, thế cục trên bàn lập tức không còn giống trước.
Trước đó Mục tổng thua không dưới trăm điểm, mấy lượt vung tay liền cơ bản kéo về.
Hơn nữa cách chơi bài của Nguyễn tổng rất khác, để tăng sự kích động của mọi người, sẽ không khiến đối thủ lập tức mất hứng thú, mà sẽ tích tiểu thành đại.
Bài nhỏ chướng mắt đều để dành cho Tô Anh cùng Tần Quân, bài lớn đều do cô cùng Mục Tâm chiếm lấy.
Đến nỗi Từ Ảnh Như cũng chuyển sang xui xẻo.
Từ khi Nguyễn tổng ngồi xuống, cô không thắng nổi một ván.
Tiểu Vũ sợ đến mức co quắp, một câu cũng không dám nói.
Lý Yên nhịn không được oán trách: "Tiểu Vũ, ở cùng với Nguyễn tổng lâu như vậy còn không biết tính của cô ấy sao?"
Còn dám lén liếc mắt đưa tình với học tỷ?
A Luân cũng lải nhải: "Ai da, không được, để không bị liên lụy vô tội, tôi muốn ra ngoài mua cau ăn, chị Yên muốn đi cùng không?"
Lý Yên lập tức đứng dậy: "Đi!"
Tiểu Vũ:...
Không có ý muốn giúp luôn.
Mục Tâm là người từ trước đến nay đều không nghe theo lời chỉ huy của ai khác.
Với người khác hay với bất kỳ chuyện gì, cô đều tự quyết định một cách tuyệt đối.
Nhưng chỉ duy nhất với Nguyễn Ức, cô lại thỏa hiệp một lần nữa.
Kỳ thật từ khi còn nhỏ, cô đã chịu bị chỉ số thông minh của Nguyễn Ức đè bẹp.
Khi đó ở cao trung học văn, Mục Tâm tự yêu cầu bản thân rất cao, ngoại trừ sách giáo khoa, cô còn muốn đọc đủ thứ sách khác.
Khi còn nhỏ, Chính Trực dường như thật khinh thường học tập.
Trong lòng của cô đều là lego, nếu không kể có những lúc ngẫu nhiên tự mình đi ra ngoài, ai cũng không dẫn theo, mỗi lần trở về, biểu tình đều không giống nhau.
Hoặc là vui vẻ, hoặc là khổ sở, hoặc là ủy khuất.
Người khác không nhìn ra, vì Nguyễn Ức khi nhỏ đã rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Mục Tâm vẫn một lòng nhào vào biết đến.
Cô biết trong lòng em ấy đang phập phồng, lại không biết vì cái gì.
Mãi sau này mới hiểu được.
Khi ấy Nguyễn Ức ra ngoài một mình là đến trường của Tô Tiêu Vũ.
Yên lặng đứng ngoài, yên lặng nhìn cô ấy.
Một người cao ngạo như vậy, một người lạnh nhạt như vậy, lại có thể trả giá đến thế.
Mục Tâm đã từng nghe bà nội Nguyễn răn dậy nguyễn Ức: "Sang năm bà nội đã phải sắp xếp con vào công ty rồi, khi đó con càng thiếu thời gian cho chính mình, vậy mà bây giờ con không nghiêm túc, bỏ bê học hành?"
Chính Trực lạnh như băng: "Con bỏ bê cái gì?"
Bà nội Nguyễn nổi trận lôi đình: "Đi, con đi học cùng Tiểu Tâm đi!"
Chính Trực không nói gì, đi qua, nhìn mặt bà nội mở sách.
Đó là lần đầu tiên bé Mục Tâm bị thiên tài dọa sợ.
Chính Trực lật sách, khép lại, bắt đầu ngâm nga với bà nội Nguyễn.
Không rơi một chữ nào.
Giống như thuộc làu đã lâu.
Khi còn nhỏ, Mục Tâm đã đọc
, ngài Kim Dung chính là viết về mẫu thân của Hoàng Dung như vậy.
Nhưng mọi người đều cho là bịa đặt.
Trên đời nào có người đã gặp qua là không quên được như thế?
Chính là Nguyễn Ức đã làm được.
Khi đó, Mục Tâm vẫn luôn thấy vừa không cam lòng, vừa oán hận, chỉ biết mê mẩn nhìn Chính Trực bé nhỏ.
Giống như bây giờ.
Mục Tâm nhìn sườn mặt của Nguyễn Ức, trong lòng dâng lên chua xót.
Em ấy vẫn là em ấy.
Mình vẫn là mình.
Nhưng em ấy đã không còn cần mình, có lẽ...từ trước đến nay đều không cần.
Hô mưa gọi gió trên sới bài.
Cuối cùng, coi như Tô Anh còn có lương tâm, ít nhiều biết một chút chuyện của học tỷ và Tiểu Vũ, để tránh cho Từ Ảnh Như thua sạch, cô cười nói: "Được rồi được rồi, tôi thấy trời đầy mây, chúng ta ăn chút gì được không, Nguyễn tổng?"
Mọi người đều nhìn về phía Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng là trời đầy mây."
Tần Quân phấn khởi: "Ngày mưa ăn lẩu đi."
Nguyễn Ức quay đầu nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ không biết đang nghĩ gì, né tránh ánh mắt bên cạnh.
Nhiệm vụ nấu nướng trong nhà vẫn luôn đặt trên người Tiểu Vũ.
Mấy chị gái tất nhiên ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.
Mục Tâm dạt dào đắc ý nhìn Từ Ảnh Như: "Thế nào, còn muốn tôi cầu xin cô sao?"
Từ Ảnh Như lấy một nắm hạt dưa, nhàn nhạt: "Mục tổng muốn nghe cái nào, đáp án thật trong lòng tôi, hay là đáp án làm vừa lòng tính trẻ con của cô?"
Mục Tâm:...
Nguyễn Ức nhìn Mục Tâm, lại nhìn Từ Ảnh Như, đột nhiên tâm tình tốt lên chút.
Có lẽ ở cùng Tiểu Vũ đã đủ lâu rồi, cô cũng có thói quen vẽ ra viễn cảnh trong não.
Giờ phút này, trong đầu cô quanh quẩn một câu --- Chúc mừng quý khách số 2 cùng quý khách số 3 dắt tay nhau thành công.
"Ôi, đã nửa ngày rồi, sao Tiểu Vũ vẫn chưa trở lại?"
Tần Quân nhìn ra bên ngoài, Tô Anh cũng nghi hoặc: "Đúng vậy, đã một tiếng rồi."
Phản ứng đầu tiên của Từ Ảnh Như là nhìn sang Nguyễn Ức, Tần Quân cùng Tô Anh cũng bị kéo theo hướng về Nguyễn tổng.
Mục Tâm nhăn mày, nhìn chằm chằm ba người.
Bây giờ mới hiểu, mấy người này đều là hậu cung của đồ ranh con?
Nguyễn Ức đối mặt với các chị gái đã dây dưa cùng Tiểu Vũ trước đây, lấy điện thoại ra xác minh.
Cô còn không hiểu ba người này có ý gì sao?
Đại khái là thấy mình khắt khe với Tiểu Vũ quá, Tiểu Vũ không dám về nhà.
Ha ha.
Nguyễn Ức thậm chí mở loa ngoài.
"Đang ở đâu vậy?"
Bên Tiểu Vũ có tiếng mưa rơi tí tách, giọng nói suy sụp: "Trời mưa, Chính Trực ơi."
Nguyễn Ức nhìn ba tình địch thật chăm chú, giọng điệu thật dịu dàng: "Sao còn chưa về?"
Không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Vũ thình lình hu hu: "Mình xin cậu, Chính Trực, đừng bắt nạt mình nữa, mình thật sự không thể, tay mình bây giờ không còn sức, xách túi lẩu còn bất động, chân vừa bước đã run rẩy, hu hu, mình xin cậu, mình bị cậu đào rỗng rồi...đừng ngược đãi mình được không?"
Tần Quân:...
Tô Anh:...
Từ Ảnh Như:...
Mục Tâm: ???
--------
Không có kinh nghiệm về mạt chược, xin lỗi các cậu vì không thể truyền tải tốt được đoạn trên :< hoan nghênh bắt lỗi.