Chương 20.
Đêm đen như mực, trong tâm trống rỗng.
Tiểu Vũ nằm trên giường như cá chết, một tay vuốt khuôn mặt luôn tự xưng tuyệt đại phong hoa của mình, thê lương lại bi thống lầm bầu làu bàu.
"Tiểu Vũ, dung nhan tuyệt đẹp có tác dụng gì? Bây giờ...Quý Phi nổi dậy, chỗ nào còn đường sống cho ngươi?"
Cô xoay người một cái, run rẩy nâng cánh tay suy yếu: "A, Quý Phi, trẫm...trẫm sai rồi, đều do trẫm năm đó có mắt như mù, nàng tha thứ cho trẫm được không?"
Cô lại xoay thêm một vòng, nằm ngay đơ trên giường, thanh âm lành lạnh pha theo vài phần khí phách như Nguyễn Ức: "Hoàng Thượng là muốn chiết sát thần thϊếp sao? Không dám, chờ xử ngươi xong, ta sẽ đem hậu cung ba nghìn của ngươi bao thành người giấy cùng đưa xuống."
Một tay Tiểu Vũ bóp cổ chính mình, lại thay đổi ngữ điệu: "Nàng...nàng tiện nhân này, cư nhiên dám hạ độc trẫm --- nàng --- a a a, ư."
Tiểu Vũ đang thống khổ hết hơi trên giường, cửa đập "thịch thịch" một tiếng dọa cô run lên, cô vừa nhấc đầu, Nguyễn Ức trong tay cầm theo áo khoác, dựa vào trên tường, nhàn nhạt: "Cậu để quên áo bên ngoài."
Tô Tiêu Vũ:...
Mẹ ơi.
Gϊếŧ người bất quá chỉ cần một cái gật đầu.
Nguyễn tổng, cậu gật đầu, cậu gật đầu, tôi lập tức đi tìm cái chết!
Trên đường về phòng, Nguyễn Ức vẫn luôn duy trì vẻ cao lãnh cần có của Quý Phi, mặt mày cô đẹp như họa, biểu tình mang theo một loại khí phách như đang nhìn xuống thiên hạ dưới chân.
Nhưng vào đến phòng ngủ, một giây khi đóng cửa lại, Nguyễn tổng vẫn luôn tự trọng nhảy lên giường lăn một vòng, cười đến run rẩy cả người, đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Đã bao lâu rồi?
Cô chưa từng được cười lớn tiếng như vậy?
Một bức tường ngăn cách, hai căn phòng, hai loại tâm thái.
Sáng hôm sau, Tiểu Vũ lại mang theo quầng thâm trên mắt đi ép sữa đậu nành. Cô trộm nhìn Nguyễn tổng trong phòng khách, Nguyễn tổng cũng không có gì thay đổi, uống cà phê đọc báo như cũ, thậm chí còn giương mắt nhìn cô: "Nhanh ăn, sáng nay còn phải đi đến khu phía Nam."
Tiểu Vũ nhanh nhẹn gật đầu, trái tim đang treo hơi buông xuống một chút.
Con người luôn có nhu cầu sinh tồn.
Đứng trước cái chết uy hϊếp, Tiểu Vũ trải qua một buổi tối tự hỏi, vẽ ra con đường sống sót, chỉ là vì tránh rút dây động rừng, chuyện này vẫn phải từ từ tính.
Tới Ức Phong.
Tiểu Vũ đi trước giúp Lý Yên sửa sang lại văn kiện, trong văn phòng, Nguyễn Ức uống cà phê, sâu kín nhìn giám đốc Lam trước mặt.
Giám đốc Lam thấy sáng sớm đã bị tổng giám đốc gọi đến , đứng khom lưng run sợ trong lòng, thở mạnh cũng không dám.
Nguyễn Ức nhàn nhạt: "Gần đây phòng nhân sự thế nào?"
Giám đốc Lam treo tâm: "Hết thảy như cũ."
Cô cũng không dám nói tốt hay không tốt.
Một giám đốc phòng ban như cô cũng có thể để Nguyễn Ức tự mình gọi đến, giống như châm chọc đường dài, không thể đọc được ý đồ của bà chủ, cô như muốn đem đầu xách trên tay nhỏ nhẹ trả lời.
Nguyễn Ức gật đầu, "Giám đốc Lam làm quản lý nhân sự, đối với chuyện của nhân viên khẳng định rõ như lòng bàn tay, chắc chắn rất biết dùng người, mấy năm nay, đã kéo không ít người mới từ bên ngoài đến đây vì sự lớn mạnh của Ức Phong, điểm này tôi luôn yên tâm."
Giám đốc Lam:...
Ô.
Tổng giám đốc, tôi không yên tâm. Ngài đọc một bài rap khích lệ, rốt cuộc muốn làm gì?
Nguyễn Ức cong môi đùa giỡn: "A, đúng rồi, nghe nói mọi người gọi cô là Lam góc tường."
Giám đốc Lam lau mồ hôi: "Còn tốt còn tốt, tổng giám đốc quá khen, Lam góc tường cái gì, mấy năm nay thật ra đã đắc tội không ít người, nếu không phải nhờ ngài chống đỡ, sợ là tôi đã bị người khác mắng đến chết."
Nguyễn Ức "ừm" một tiếng, "Cô là can tướng đắc lực của tôi, tất nhiên tôi sẽ chống lưng, cô yên tâm, chỉ cần không đào góc tường đến trên đầu tôi là được, cô ra ngoài trước đi."
Giám đốc Lam:...
Giám đốc Lam từ văn phòng tổng giám đốc chạy như điên về địa bàn của mình, tùy tay cầm cốc nước đá bên cạnh một hơi uống sạch.
Trợ lý kinh ngạc: "Chị, sao vậy?"
Giám đốc Lam không nói chuyện, cách đó không xa, Tiểu Vũ cười tươi như hoa, ánh mắt mê người nhìn cô đang đi đến.
Không sai.
Kế hoạch ban đầu của cô chính là lôi người này đến phòng nhân sự.
Giám đốc Lam đã nhiều lần lôi kéo, cô ấy vẫn luôn do dự không theo, hiện giờ nhất định phải dừng lại!
Giám đốc Lam vừa nhìn thấy Tiểu Vũ đã sợ run người, nhanh nói cùng trợ lý: "Nhanh, nhanh đi đóng cửa lại, từ chối tiếp khách! Mấy ngày tới gặp ai cũng được, nhưng không được gặp Tiểu Vũ, biết không?"
Vẻ mặt trợ lý ngốc ra: "Sao ạ? Chị, không phải chị vẫn luôn thưởng thức Tiểu Vũ sao?"
Giám đốc Lam muốn cháy tóc, "Cô muốn Nguyễn tổng đốt hết cả phòng chúng ta sao?"
Trợ lý đứng dậy chạy nhanh đi: "Hiểu hiểu, em ra khóa cửa."
Tiểu Vũ bị từ chối ngoài cửa: ???
Tiểu Vũ vẫn luôn không biết thế giới này có bao nhiêu tàn khốc, mới vài ngày ngắn ngủi, giám đốc Lam làm sao biến hóa nhiều như vậy? Chân tình nhân gian đâu? Chạy đâu rồi? Sao cô lại không thấy?
Tiểu Vũ mất mát, Nguyễn Ức lại nhàn nhã bưng một ly cà phê, đây là "mùa ế hàng" khó có được của cô, gần đây công việc không nhiều, nếu là trước kia, cô sẽ đi du lịch cùng bà nội, nhưng năm nay, hai bà đều nói muốn có thế giới hai mình, cũng không hy vọng cô đến gần.
Nguyễn Ức nghĩ đến xuất thần, trước khi rời đi, Nguyễn Thu cố ý tiến hành giáo dục tư tưởng với cháu gái.
"Chính Trực à, bà nội biết, lấy năng lực cùng thủ đoạn hiện tại của con, ngồi ổn định ở Ức Phong là không có vấn đề, với công việc, ta hoàn toàn yên tâm con." Lời nói bà nội thấm thía, Nguyễn Ức lúc ấy trực tiếp cho bà một bản mặt lạnh, biết rõ kế tiếp bà muốn nói gì.
Quả nhiên, bà nội nhướng mày: "Chính là về tình cảm, con lại là một tờ giấy trắng, con còn không bằng Tiểu Vũ người ta có kinh nghiệm đâu."
Tiểu Vũ có kinh nghiệm?
Nguyễn Ức cười lạnh.
"Xem xem, lại thế rồi." Bà nội chỉ vào mặt cô: "Bà nội liền sợ con như vậy, nói thật đi, bà nội cảm thấy con sẽ không biểu đạt tình cảm thật lòng, con xem hiện tại Tiểu Vũ đối với con, có phải có cảm giác như chuột thấy mèo không?"
Nguyễn Ức nghe xong trầm mặc.
Quả thật, cô cũng không biết vì sao Tiểu Vũ lại như vậy.
Cô đã rất nỗ lực không bày ra khuôn mặt lạnh băng với Tiểu Vũ.
"Thích một người không phải như thế, yêu một người càng không phải biểu đạt như vậy." Bà nội tùy theo kinh nghiệm mà dạy bảo, tuần tự đi tiếp: "Con muốn gãi đúng chỗ ngứa, thích người ta như vậy, sao không làm một ít chuyện Tiểu Vũ cũng thích đi?"
Nguyễn Ức nghe xong không nói gì, bằng phẳng nói một câu: "Trẻ con."
Bà nội nhìn bóng dáng cháu gái, lắc đầu.
Cháu gái là do bà nuôi lớn, còn không biết có bộ dáng gì sao? Khẩu thị tâm phi ngạo kiều muốn chết, là Chính Trực không sai.
Hồi tưởng đến đây, dư quang Nguyễn Ức thoáng thấy Tiểu Vũ ủ rũ cụp đuôi đi vào, cô xoay người một cái lưu loát vào văn phòng, nhanh chóng giữ cửa khép hờ, hết sức thuần thục dán tai lên cửa, bắt đầu nghe lén lần thứ n.
Cô sẽ không biểu đạt tình cảm.
Từ trước đến nay không có ai dạy cô.
Khi còn nhỏ, có thể nói là từ khi mới sinh ra, thân thể Nguyễn Ức đã không quá khỏe mạnh, trước ba tuổi, cô bị suy giảm hệ miễn dịch, lúc ấy gần như là ngâm mình trong bệnh viện.
Trị liệu khi ấy rất thống khổ, cô sẽ thường xuyên khóc thút thít, chỉ là dù gì mẹ cũng là bác sĩ, câu nói nhiều nhất khi ôm cô chính là: "Ngoan, Chính Trực ngoan, không khóc, con kiên cường nhất." "Được rồi, Chính Trực, một chút thôi là hết."
Cô chịu đựng lại chịu đựng con ma bệnh kia, cuối cùng cũng chiến thắng.
Sau này, mẹ Sở sinh bệnh thống khổ gian nan, mẹ Nguyễn cũng ôm cô: "Chính Trực không khóc, con kiên cường nhất."
Đúng vậy, cô rất kiên cường, nhưng đâu có ai biết, nội tâm cô khát vọng không cần kiên cường như vậy thế nào.
Chỉ có Tiểu Vũ, chỉ có cậu ấy, lúc còn rất nhỏ, đã ôm bé Nguyễn Ức nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại không khóc? Khóc chính là đặc quyền của trẻ con chúng mình, đến đây, mình dạy cậu nên khóc thế nào, ô ô ô...ô ô ô..."
Đáng tiếc, Tiểu Vũ đã từng dạy cô khóc, trừ hai bím tóc nhỏ, đã hoàn toàn quên cô.
......
Tiểu Vũ hoàn toàn không biết Nguyễn tổng trong văn phòng đang có bao oán niệm, cô ôm Lý Yên nửa làm nũng nửa oán giận: "Chị ơi, em mệt mỏi quá, em muốn từ chức."
Lý Yên đã quen, nhéo nhéo mũi cô: "Được rồi, đừng lại phát tính trẻ con, son đều bị cọ hết."
"A!" Vẻ mặt Tiểu Vũ buồn bực: "Em không mang son môi."
"Vậy dùng của tôi đi, thích màu gì?" Lý Yên xoạt một cái lôi ra một ngăn kéo son môi, Tiểu Vũ nhìn ngẩn người: "Mẹ ơi, chị, chị thật lợi hại."
Thân là thư ký số một của bà chủ, Lý Yên không chỉ yêu cầu bản thân phải duy trì đầu óc dư thừa tinh lực từng khắc, bên ngoài càng phải biểu hiện không chút cẩu thả, ngần này son môi tính là gì? Cô còn hẳn một hòm trong tủ đây.
Tiểu Vũ vừa xem vừa chọn: "Chị, nhiều thế này nhưng không có hủy phong a."
Lý Yên cười tủm tỉm, tình thương của mẹ tràn lan: "Tôi thấy em mỗi lần đều dùng màu đỏ nhạt, có phải thích kiểu trang điểm đấy không?"
Màu đỏ nhạt sẽ nâng cao tinh thần, hơn nữa càng hợp với da thịt trắng như tuyết của Tiểu Vũ.
Son môi đối với nữ giới mà nói là vật cực kỳ quan trọng, đôi khi muốn tìm hiểu một cô gái, liền phải bắt đầu từ một quản son môi.
Tiểu Vũ thuận miệng trò chuyện: "Đúng vậy, em thích màu đỏ nhạt, cảm giác rất hợp với em, oa, chị." Cô cầm lấy một thỏi màu đỏ rực: "Thỏi này rất hợp với Nguyễn tổng."
Lý Yên cười gật đầu: "Ừ, quả thật rất hợp."
Tiểu Vũ chớp chớp mắt: "Từ lúc vào Ức Phong, em chưa thấy Nguyễn tổng đổi sang cách trang điểm nào khác."
Lý Yên cảm thán: "Em còn nói vậy, nhiều năm rồi, tôi cũng chưa từng thấy qua."
Đỏ thẫm, đỏ xán lạn, đỏ sắc bén, đỏ cường thế.
Rất hợp với cô ấy.
Tiểu Vũ đùa nghịch son môi màu tím trong tay, yêu thích không buông, đồng thời, mặt đột nhiên có điểm đỏ.
Ai u.
Lý Yên sáp lại, hóng hớt hỏi: "Sao nào, đây là màu của bạn gái cũ em à?"
Thân mình Nguyễn tổng đang nghe lén cứng đờ, tay bắt lấy then cửa như đang luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cửa gỗ đều sắp bị cô bóp nát.
Tiểu Vũ mặt đỏ hồng đẩy Lý Yên một chút: "Không có đâu, chỉ là..."
Lý Yên chặn cô: "Chỉ là cái gì?"
Tiểu Vũ khụ một tiếng, có chút thẹn thùng: "Mỗi người đều sẽ có ảo tưởng về nửa kia trong tương lai, em thích màu tím, nhưng màu tím lại không hợp với em. Nếu trong tương lai nửa kia của em có thể tô màu này lên dung nhan, quan trọng là sau đó, trời trời, thẹn chết em." Cô che mặt tiếp tục nói: "Móng tay móng chân cũng màu tím, mặc áo ngủ, gió thổi tóc dài bay bay, cô ấy vươn một bàn tay, khàn khàn gọi em đến, em có thể lập tức chết luôn!"
Lý Yên bị chọc cười, nghĩ đến hình ảnh kia một chút: "Màu tím này lại không dễ khống chế, dùng không tốt sẽ thành quá phong trần, Tiểu Vũ, không phải chị đây nói em, thẩm mỹ của em đúng là hiếm gặp."
Hiếm gặp...
Nguyễn Ức đứng thẳng thân mình, sửa sang lại cổ áo một chút, kết thúc cuộc nghe lén không có ý nghĩa.
Son môi tím, móng tay tím, khác gì cương thi không?
Đây là thứ thẩm mỹ chó má gì của Tô Tiêu Vũ vậy?
Trách không được nhiều năm như vậy cũng chỉ có một đoạn yêu thầm không bệnh mà chết.
Quỷ mới làm như lời cô ấy muốn.
Buổi tối.
Tiểu Vũ về đến nhà, lúc ra khỏi phòng tắm, dựa theo thói quen từ lâu đun một nồi canh cho Nguyễn tổng.
Canh vừa mới nấu xong, Tiểu Vũ cẩn thận bê ra, ngẩng đầu vui vẻ muốn gọi Nguyễn Ức, vừa liếc nhìn một cái qua, tay run lên, canh thiếu chút nữa đổ xuống chân.
Nguyễn Ức mặc một chiếc áo ngủ màu trắng kem, trong lòng ôm đàn, chân trần ngồi dựa trên một cái ghế chân dài cạnh cửa sổ, cúi đầu điều âm.
Khoảnh khắc đó, ánh trăng quá đẹp, bên ngoài tới từng trận gió thổi.
Tóc dài bay bay, vạt áo bay bay.
Quá...đẹp...
Quan trọng nhất là...trên ngón chân luôn luôn sạch sẽ của Nguyễn tổng hôm nay không biết làm sao, vậy mà sơn màu tím có thể chọc vào Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ chạy nhanh đặt bát canh lên bàn, nuốt một ngụm nước miếng nhìn Nguyễn Ức: "Nguyễn...Nguyễn tổng?"
"Ừ?"
Nguyễn Ức vừa ngẩng đầu, một mạt tím quyến rũ dẫn vào mi mắt Tiểu Vũ, tim Tiểu Vũ nhảy dựng, trong não oanh một tiếng, cứng đờ tại chỗ.
Màu tím sáng ngời quyến rũ nhưng không dễ khống chế.
Nhưng ở cùng khí tràng của Nguyễn tổng, một mạt màu tím trên người cô ấy lại thật hoa lệ. Đừng nói là Quý Phi, ngay cả Hoàng Hậu so ra cũng kém loại khí phách này. Quan trọng nhất là, ở thời điểm chú nai con trong lòng Tiểu Vũ nhảy chết, cô ấy vươn tay, ngoéo một cái, thanh âm khàn khàn: "Lại đây, Tiểu Vũ."
Tiểu Vũ ngốc ngếch nhìn Nguyễn Ức, linh hồn nhỏ bé bay mất.
Nguyễn Ức cong môi hơi mỉm cười, hoa quang nhấp nháy, quyến rũ trong mắt tràn ra.
Một màn này hoàn toàn ứng với lời nói buổi sáng của Tiểu Vũ.
--- Nếu trong tương lai, nửa kia của em có thể sơn móng cũng màu tím, mặc áo ngủ, gió thổi tóc dài bay bay, cô ấy vươn một bàn tay, khàn khàn gọi em đến, em có thể lập tức chết.......
Cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
A Luân kéo cao một cây quạt gió siêu to, vẻ mặt buồn bực, trên vành tai còn cài một đóa hoa, tài xế bên cạnh còn gắn hai chiếc lá cây trên đầu, trong lòng run sợ hỏi: "Chị Luân, này...chúng ta còn phải giơ quạt đến bao giờ?"
A Luân nghiến răng nghiến lợi: "Giơ đến khi Tô Tiêu Vũ chết!"