Chương 14

Chương 14.

Da đầu Tiểu Vũ thật sự bị chém rơi rồi.

Cô nghĩ có khi phải đi chùa thành kính bái lạy, như thế nào lại xui xẻo như vậy, một căn phòng cũng không thuê được.

Ban đầu, cô còn muốn tìm vị trí tốt, có phương tiện giao thông, diện tích nhỏ một chút, tính thực dụng cao một chút.

Nhưng cứ đi rồi đến, lại chịu đả kích nhiều lần...

Cô liên tiếp hạ thấp yêu cầu bản thân, đến cuối cùng phải tìm đến tận ngoại thành, đi năm vòng, vẫn như cũ không được.

Thời điểm còn 3 ngày cách lúc chủ nhà bắt chuyển đi.

Tô Tiêu Vũ xách theo bữa sáng ngồi yên lặng ăn. Lý Yên nhìn cô, "Vẫn tìm nhà sao?"

Tô Tiêu Vũ gật đầu, thở ra một hơi: "Em cũng không biết làm sao, thuê mãi không được."

Lý Yên:...

Khẳng định là không được thuê.

Đến lúc pha cà phê, Lý Yên cũng pha một ly cho Tiểu Vũ, Tiểu Vũ nói một tiếng "cảm ơn" rồi nhận lấy.

Lý Yên còn đang muốn nói với cô hai câu, điện thoại đột nhiên vang lên, cô đứng dậy đi ra ngoài nhận.

Tiểu Vũ vốn đang héo úa ăn cơm, lúc nghe được Lý Yên nói chuyện, tinh thần lập tức thanh tỉnh.

Cô không phải cố ý nghe lén.

Chỉ là hôm nay rất kỳ quái, bình thường, Lý Yên nói chuyện điện thoại ở công ty đều rất nhỏ tiếng, sợ làm phiền Nguyễn tổng, nhưng hôm nay decibel* lại cao dị thường.

*Decibel: đơn vị đo âm thanh.

"Cái gì? Một người nấu cơm quét tước dọn vệ sinh cũng không tìm được? Tôi nói với cô này, kiêm chức là được, mỗi ngày tan tầm đi một chuyến là xong."

"Bao ăn bao ở, tiền lương như vậy, đừng lại nói với tôi là không tìm được ai, ngày mai phải gửi hồ sơ cho tôi."

"Nguyễn tổng yêu cầu, cô còn dám ý kiến?"

......

Lý Yên nói nửa ngày rồi cúp điện thoại. Thời điểm cô ấy đi đến, đôi mắt Tô Tiêu Vũ tròn xoe nhìn sang, "Chị, làm sao vậy? Chỗ nào tuyển người còn có thể làm chị tức giận như vậy?"

Lý Yên đau đầu dùng tay nhéo trán: "Chính là Nguyễn tổng, tan tầm về quá muộn, bà chủ tịch lo lắng thân thể cô ấy, nên muốn tìm người nấu cơm quét tước việc nhà cho cô ấy."

Nấu cơm...quét tước việc nhà...

Tim Tô Tiêu Vũ nhảy "phịch". Cô cảm thấy bản thân là một người có đẳng cấp, không thể dễ hưng phấn như vậy, "Chị, việc đấy là bao ăn bao ở sao?"

Lý Yên gật đầu, "Còn không phải sao, mỗi tháng công ty đều có chi trả cho cái này."

Tô Tiêu Vũ khoa tay múa chân một chút, nuốt một ngụm nước miếng: "Có yêu cầu gì không ạ?"

Lý Yên uống một ngụm cà phê, nhìn Tiểu Vũ thế mà lại sung sướиɠ cắn câu như vậy, cảm khái: "Không, có thời gian là được, Tiểu Vũ à, vị trí này giống như là được đặt ra cho em đấy."

Tô Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật giống như một chiếc kính vạn hoa, mỗi lần mở ra là một chùm pháo hoa khác nhau.

Mà lúc này đây, lộng lẫy xán lạn.

Lý Yên vừa đáp ứng giúp cô nói với Nguyễn tổng, Tô Tiêu Vũ có chút hưng phấn, thời điểm nghỉ trưa, cô cưỡi xe điện mini mới mua trả góp đi tìm Tố Nhu.

Tố Nhu gần đây cũng rảnh rỗi, hai người tranh thủ thời gian buổi trưa đi cửa hàng Happy ăn thịt nướng.

Nghe tình hình Tiểu Vũ dạo này, cùng với dự tính và sắp xếp của cô, Tố Nhu Nhíu mày, tay cầm kéo cắt thịt: "Cứ thuận lợi như vậy sao?"

Tô Tiêu Vũ xinh đẹp gật đầu.

Tố Nhu nhìn cô chằm chằm: "Tiểu Vũ, cậu không cảm thấy có chỗ không hợp lý sao?"

"Không có." Tô Tiêu Vũ cuốn đồ ăn: "Thật ra Nguyễn tổng rất tốt, trước đây toàn là tin vịt, cô ấy căn bản không phải người như vậy."

"Thế à?" Tố Nhu nhìn chằm chằm mắt cô, "Chỗ nào tốt?"

Tô Tiêu Vũ bắt đầu đếm kỹ ưu điểm của Nguyễn Ức: "Cậu xem, trước tiên không nói mấy chuyện khác, thân là bà chủ, cô ấy thật sự có năng lực, cậu biết không? Chính tôi thấy cô ấy dù phát sốt vẫn ở công ty làm việc, chuẩn bị cho hội nghị ngày hôm sau đến nửa đêm, giữa trưa vì đi thị sát công trường, chỉ ăn qua loa miếng cơm trên xe, hoàn toàn không phải con nhà giàu một tay che trời gì đó người ta vẫn nói."

Nói đến đây, Tô Tiêu Vũ có điểm đau lòng: "Sau lưng cô ấy phải trả giá rất nhiều. Mọi người đều thấy cô ấy quá mức lạnh lùng tàn nhẫn, đối với cấp dưới không quá tốt, nhưng tôi lại cảm thấy không phải như thế." Cô nói có trình tự, "Rốt cuộc cô ấy ngồi ở vị trí kia, trẻ tuổi như vậy đã khiến nhiều người kinh sợ nghe lời, đương nhiên không giống như chúng ta cười ha hả mỗi ngày rồi."

"Xong rồi, cậu xong rồi." Tố Nhu lắc đầu, "Tôi thấy cậu thật sự rơi vào rồi."

Dường như Tiểu Vũ đã có đã có hảo cảm với vị Nguyễn tổng này ngay từ lần gặp đầu tiên. Ở cùng Tố Nhu, cô luôn nhắc tới Nguyễn Ức xinh đẹp thế nào, khí chất thế nào, nhưng những cái đấy đều là đặc điểm bên ngoài, làm sao lại giống vấn đề bây giờ được? Đã bắt đầu thưởng thức nội tâm người ta rồi?

"Nếu phải vừa làm việc văn phòng vừa phải làm bảo mẫu, cậu có bận quá hay không?"

Tố Nhu nhìn Tiểu Vũ hỏi, đây là việc duy nhất khiến cô còn mong đợi được.

Tô Tiêu Vũ dùng sức gật gật đầu.

Tố Nhu: "Tôi nhớ giám đốc Lam bên nhân sự rất thích cậu đúng không, Tiểu Vũ, có nhiều chuyện cậu nên biết, theo đuổi một người rất khó khăn, hơn nữa, cuối cùng sẽ rất khổ sở..."

Tô Tiêu Vũ gật đầu: "Tôi hiểu."

Có lẽ do tâm tình tốt, thịt nướng hôm nay phá lệ ngon hơn.

Trước khi đi, Tô Tiêu Vũ theo thói quen đóng gói xương thịt dư thừa lại. Cô vào Ức Phong không bao lâu liền phát hiện dưới lầu có một con chó hoang, nó lớn lên cũng không có gì đẹp, lông màu vàng chóe, chỉ là cặp mắt kia....Tô Tiêu Vũ lần đầu thấy liền cảm thấy đáng thương, ướt dầm dề nhìn cô, lại sợ hãi không dám đến gần, trên người đầy vết sẹo bị đầu thuốc lá cọ vào.

Khi Tiểu Vũ mới bắt đầu cho ăn, nó cũng không dám đến gần, thời gian đủ lâu rồi, tâm phòng bị của nó cũng không buông xuống, hiện tại vẫn ngậm một miếng thịt liền chạy trốn.

Tiểu Vũ ngồi xổm trên mặt đất nhìn nó đang ăn ở xa, "Đại Hoàng, mày cứ ăn nhanh chóng lớn, chờ ta trả hết nợ rồi liền nhận nuôi mày, phải ở đây thật tốt nhé, thấy người xấu trốn nhanh đi, phải cảnh giác như bây giờ ấy."

(Đại Hoàng ~ cậu Vàng :3)

Trong văn phòng tổng giám đốc.

Nguyễn Ức mở cửa sổ, một tay kẹp điếu thuốc, tóc dài bay phất phới theo gió.

A Luân đứng sau lưng cô, không thể tưởng tượng mà nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cục cưng nhà em...quá trâu bò, thế mà có thể ngồi xổm ở kia nói chuyện với con chó..." cô nhìn đồng hồ trên tay: "Ước chừng mười phút rồi."

Nguyễn Ức thở ra một hơi khói, quay đầu nhìn A Luân: "Chị rảnh thật đấy, chuyện tôi nhờ làm thế nào rồi?"

A Luân có chút xấu hổ, cầm lấy mũ lưỡi trai trên bàn đội lên: "Loại chuyện này, nóng vội thì không thành công, tôi cảm thấy hơi lo sẽ làm cô ấy sợ, tôi..."

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên thấy Nguyễn Ức nheo mắt, ôm hai tay, mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tình huống gì đây.

A Luân lập tức đứng dậy, đi đến nhìn theo.

Khéo thật đấy. Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến.

Tô Tiêu Vũ cũng hoảng sợ, nhìn thấy Tần Quân quả thực muốn nhảy dựng lên: "Học...học tỷ, sao chị lại đến đây?"

Tần Quân thoạt nhìn có chút tiều tụy, vẫn mặc chiếc áo khoác cực ngầu kia, đón gió đong đưa: "Tiểu Vũ, tôi đến gặp em."

Mấy ngày nay cô không ngủ ngon được.

Tô Tiêu Vũ có chút sợ hãi, nhìn trộm cô một cái: "Tiền tháng trước, tôi đã trả đúng hạn rồi."

Tần Quân giật mình, không nghĩ tới Tiểu Vũ không hề biết Nguyễn tổng đã trả nợ cho mình. Đôi mắt cô đảo qua, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà.

Nguyễn Ức nhìn Tần Quân chằm chằm, A Luân đứng bên cạnh cô, tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực quá lớn như muốn đè bẹp mọi thứ xung quanh.

"Học tỷ, vậy chị đến có chuyện gì?"

Tô Tiêu Vũ vừa nghe không phải đòi nợ liền thả lỏng. Tần Quân trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt nhìn Tô Tiêu Vũ chăm chú.

Tiểu Vũ theo bản năng lui về phía sau một bước.

Cô...

Trước kia như thế nào lại không phát hiện ra học tỷ đẹp như vậy?

Khi còn ở đại học, cô cùng Tần Quân cũng có tiếp xúc qua. Cô lúc ấy đã thấy chị gái này vừa xinh vừa ngầu lại vừa thích cười, ấn tượng không tồi, chỉ là sau này không nghĩ tới, nhà chị ấy là cho vay nặng lãi.

Tần Quân cũng thấy tan nát cõi lòng, cô thích Tiểu Vũ, bạn bè bên cạnh đều biết, chỉ có cô ấy không biết. Đồ quỷ nhỏ cứ mơ mơ màng màng này, không biết vì sao tim lại lớn thế.

Trước kia, cô tính toán thật kỹ, số tiền này...là cô cố ý phải cho Tiểu Vũ, vì trải chăn cho mối quan hệ này, cô phải nỗ lực. Cô cũng không định như vậy, nhưng trừ việc này, cô không thể nghĩ thêm được hai người có thể có liên hệ gì khác.

Hiện giờ...

Tần Quân đột nhiên vươn tay ôm lấy Tô Tiêu Vũ, thân mình Tô Tiêu Vũ cứng đờ, kinh hãi, " Học, học tỷ..."

"Tiểu Vũ." Thanh âm Tần Quân hơi nghẹn ngào, Tô Tiêu Vũ càng lúc càng cứng giống hệt cục đá là sao? Có phải vừa nãy đi chỗ khác đòi nợ không thuận lợi, bị đối phương lây đen rồi?

Tần Quân ôm cô một lúc, ngửi mùi hương phảng phất trên người cô, nỉ non: "Em có phải...từ trước đến nay đều không biết tôi yêu thầm em?"

Tô Tiêu Vũ:...?

Gì vậy?

Mê man trong mắt Tiểu Vũ đôi khi thật có thể làm một người hết hy vọng.

Tần Quân là kiểu người giữ được buông được. Sự nghiệp nhà bọn họ, ngoài mặt dựa vào cha cô chống đỡ, nhưng ở bên trong đã là cô khống chế. Ngày hôm đó Nguyễn tổng hành xử như vậy, cô đã biết vị trí của Tô Tiêu Vũ trong lòng cô ấy.

Có một số người, nhất định sẽ không thuộc về mình.

Tần Quân nhìn Tô Tiêu Vũ, trong mắt lóe lệ quang: "A, chúng ta về sau vẫn là bạn bè đúng không?"

Bạn bè?

Tiểu Vũ thật ngốc nghếch: "Chúng ta vẫn luôn là bạn bè mà."

Đúng vậy, vẫn luôn là bạn bè.

Cuối cùng cũng không biết Tần Quân rời đi như thế nào, cô đi đặc biệt thong thả, nhưng bước chân lại đặc biệt nặng nề.

Trời đổ xuống cơn mưa.

Tô Tiêu Vũ vẫn luôn đứng ngây ngốc tại chỗ, đến khi bị nước mưa đánh vào trên người, mới hoảng hồn đi vào công ty.

Cửa phòng tổng giám đốc không đóng.

Tô Tiêu Vũ nhìn thấy, trộm đi vào. Lý Yên thấy cô bị ướt, chạy nhanh đi lấy khăn lông: "Làm được gì rồi? Tôi thấy em nửa ngày không về."

Tiểu Vũ nhận khăn, cười ngọt ngào với Lý Yên.

Lý Yên thấy cô như vậy, lắc đầu: "Vừa rồi dưới lầu, người kia là..."

Tiểu Vũ:...

Bị thấy rồi?

Tô Tiêu Vũ là người rộng rãi, cảm thấy không có gì to tát liền nói với Lý Yên: "Là bạn đại học của em."

Lý Yên cười: "Cô ấy thích em à?"

"Oa, chị thật lợi hại." Tiểu Vũ bội phục muốn giơ ngón cái, Lý Yên sâu sắc nhìn cô: "Nhìn dáng vẻ người ta là yêu thầm, còn em không phát hiện ra, không thích thế sao?"

Tô Tiêu Vũ cùng Lý Yên hiện tại đã thân thiết, hai người thường đùa cợt một chút cho không khí thêm sinh động: "Ai da, chị nhìn mặt em xem." Tay cô chọc vào má lúm đồng tiền, cười ngọt ngào với Lý Yên: "Sát thủ của các thiếu nam thiếu nữ, em không đùa đâu, chị à, lúc bé có rất nhiều bạn nhỏ cũng thích em, hậu cung đều đầy, có Hoàng Hậu này, có Quý Phi này, có các phi tử này."

Lý Yên bị cà phê làm nghẹn, khụ một chút, hạ giọng: "Vậy...em chưa nghiêm túc thích ai sao?"

Tô Tiêu Vũ thật thà: "Trí nhớ của em không được tốt lắm." Cô nghiêm túc nghĩ ngợi: "Hồi còn bé em có một Quý Phi, vẫn là khi còn nhà trẻ, cậu ấy có điểm không giống người thường, em thích."

Lý Yên cách xa một chút: "Không giống người thường thế nào?"

Trí nhớ của Tô Tiêu Vũ quả thật không tốt: "Em nhớ rõ cậu ấy đặc biệt rất đẹp, sau đó à, có hơi ốm yếu, bé tuổi mà rất thông minh, quật cường, tên thân mật còn đặc biệt không giống người thường, là...à, Chính Trực."

Cô nói xong đưa cái ly qua, "Chị, em muốn uống thêm."

Lý Yên không biết đang xuất thần cái gì, tay run lên, cái ly không được tiếp lấy rơi xuống mặt đất vỡ nát.

Tô Tiêu Vũ bị dọa nhảy dựng lên, "Ây da chị ơi!"

Cô chạy nhanh đến túm lấy Lý Yên một cái: "Chị đang nghĩ gì đấy?"

Lý Yên ngẩn ngơ nhìn cô, đôi mắt đăm đăm.

Cô đang nghĩ gì à...

Trời ạ, trước kia Nguyễn tổng giở rất nhiều thủ đoạn với Tiểu Vũ, cô còn không hiểu, hiện tại mới nhận ra.

Là mắt cô không thấy Thái Sơn, vậy mà không biết người trước mặt là phu nhân tương lai của bà chủ.

Văn phòng tổng tài.

Cả người Nguyễn Ức tản ra khí lạnh. A Luân bên cạnh cũng không biết bị làm sao, nghẹn đến mức trên mặt chuyển thành hồng hồng tím tím. Qua nửa ngày, cô thử hỏi: "Nguyễn tổng, thật khéo, thế nào mà tôi nhớ rõ từng nghe bà chủ tịch gọi em là Chính Trực nhỉ."

Nguyễn Ức quay đầu, thẳng băng nhìn A Luân, phun ra mấy chữ.

"Không sai, tôi chính là Quý Phi kia."

A Luân:...