Đương nhiên cô cũng rất trẻ, ít nhất trẻ hơn hai ba tuổi, đối mặt với Tống Yên như vậy, Triệu Tiểu Tiểu làm sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi cô là dì?
“Ừ, chào buổi sáng Tiểu Tiểu, con mới đi học à? Dì đang đi vứt rác." Tống Yên rất hài lòng với phản ứng của Triệu Tiểu Tiểu, ngược lại vô cùng bình tĩnh và tự xưng bản thân là dì.
"Hôm nay trường học không có tiết, con đi tìm công việc, hôm nay dì phải đi làm sao?" Hôm nay là cuối tuần, cho nên Triệu Tiểu Tiểu mới có thể hỏi như vậy.
Tống Yên đầu tiên là nhìn thoáng qua chiếc váy với thắt lưng màu vàng nhạt của Triệu Tiểu Tiểu, cảm giác rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn của cô ấy, sau đó mới trả lời: "Dì làm việc ở nhà, dì vẽ truyện tranh..."
Lúc này thang máy mở ra, Tống Yên và Triệu Tiểu Tiểu cùng nhau đi vào.
Đôi mắt của Triệu Tiểu Tiểu sáng ngời nhìn Tống Yên, thậm chí còn đưa tay cầm lấy cánh tay của Tống Yên rồi lắc qua lắc lại, "Họa sĩ truyện tranh sao? Thật lợi hại! Dì có những tác phẩm gì? Con thật sự rất muốn xem!”
Bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiểu Tiểu rất non nớt, nắm lấy cánh tay Tống Yên khiến cô ngây người một lát, hít một hơi, trả lời: "Có cơ hội thì dì sẽ cho con xem... con đang đi tìm công việc gì?"
Triệu Tiểu Tiểu hình như vừa mới ý thức được sự thất lễ của mình, cô ấy vội vàng buông cánh tay của Tống Yên ra, thu liễm lại một chút, có hơi ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng trả lời: "Con muốn nhìn xem cửa hàng Ngân Long ở bên kia có tuyển người hay không, đó là một quán trà sữa, ở gần chỗ này.”
“Ừ, chúc con xin việc thuận lợi." Tống Yên sống khá khép kín, gần như cô chưa từng đi ra ngoài làm việc, không có đề nghị gì cho Triệu Tiểu Tiểu, chỉ có thể chúc cô ấy thuận lợi.
Triệu Tiểu Tiểu mỉm cười, "Cảm ơn dì, dì chờ tin tức tốt của con nhé!”
Nói xong cô ấy lại đỏ mặt, cắn cắn bờ môi mềm mại, cẩn thận hỏi Tống Yên: "Có phải con không nên gọi dì là dì không?”
Tống Yên nở nụ cười, kìm lòng không đậu, đưa tay sờ sờ đầu Triệu Tiểu Tiểu, tuy nhiên rất nhanh cô đã lấy tay ra, trả lời: "Kêu đi, dì rất thích nghe.”
Vứt rác xong, Tống Yên lập tức trở lên lầu, về đến nhà, cô đặt mông ngồi ở trên sô pha, nhìn bàn tay nhỏ bé đã sờ qua đầu của Triệu Tiểu Tiểu kia, tâm tình rất sung sướиɠ.
Không, không đúng, cô bây giờ là một người phụ nữ đồng tình luyến ái, làm sao có thể bởi vì tiếp xúc thân mật với người khác mà đắc chí?
Nên tránh xa người khác ra một chút mới đúng, miễn khiến cho người khác chịu tổn thương, cũng tránh cho bí mật trên người của mình bị đối phương phát hiện.
Nếu bị phát hiện, bị lộ ra bên ngoài, bản thân sẽ phải sống thế nào đây? Hay là, sẽ bị người ta lôi đi nghiên cứu?
Lần này Tống Yên mặc áo sơ mi trắng phối với một chiếc váy kẻ caro màu lam, ngoại trừ cảm giác ngực quá no đủ, không có gì khó chịu, cây gậy thịt kia thì sao? Nó mềm mại, ở trong qυầи ɭóŧ nhỏ được bao lấy rất kín kẽ, cô đã kí©h thí©ɧ nó bắn ra một lần, tin chắc rằng trong khoảng thời gian ngắn nó sẽ không "tái phạm" cương lên nữa.
“Hiện tại vừa lúc nhàn rỗi, để dì đi xem một chút." Lúc sắp ra bên ngoài, Tống Yên cầm điện thoại di động lên nhắn tin cho Triệu Tiểu Tiểu, lại tự xưng là dì.
Sau khi chăm chút cho bản thân mình trẻ lại một chút, cô vẫn làm dì của cô em gái nhỏ này, tựa hồ là một loại hưởng thụ.
Khoảng cách từ nơi này đến tiệm trà sữa Ngân Long rất gần, còn chưa tới một cây số, Tống Yên trực tiếp đi qua, cô cũng biết đến tiệm trà sữa này, nó nằm ngay tại tầng ba ở trong trung tâm thương mại, vào lúc cô đi đến nơi đó, Triệu Tiểu Tiểu đang ngoan ngoãn đứng ở cửa tiệm, phát tờ rơi cho người ta.