Chương 2.2: Giống Như Chó Nhỏ

Thư Lâm ngẩng đầu lên, mặt đỏ như tôm luộc, hắn lắc đầu: “Không có việc gì.”

Phan Ngu lại không bị lý do của hắn lừa gạt, trực tiếp đi tới, tay đặt lên trán hắn: “Hay là bị cảm rồi, hình như hơi nóng.”

Thư Lâm nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng lại tham luyến độ ấm trên tay Phan Ngu, lành lạnh đặt trên trán rất thoải mái.

Phan Ngu cảm nhận một chút, cho ra kết luận: “Hình như phát sốt thật rồi.”

Thư Lâm không quan tâm cô nói cái gì, chỉ cảm thấy tay cô thật sự quá mềm mại, nhịn không được đưa mặt qua dán lên mà cọ cọ.

Giống như một chú chó nhỏ.

Phan Ngu không để hành động này vào trong mắt, rút tay ra xoa xoa lên mái tóc hắn, sau đó kéo hắn đứng dậy, trải chăn đệm lên giường, còn tìm thêm tấm thảm mát đặt ở trên.

“Mùa hè dùng cái này là đủ rồi, nếu nóng quá thì bật điều hòa lên.”

Thư Lâm gật đầu, đi theo cô đến phòng khách.

Phan Ngu kéo ngăn nhỏ dưới TV ra, bên trong để rất nhiều thuốc, các loại thuốc cần thiết như cồn thuốc trị cảm này nọ.

Pha một gói thuốc vào nước uống, cô cảm thấy bản thân cũng cần uống một gói, liền bóc thêm một gói pha vào. Làm xong tất cả, cô dặn dò Thư Lâm, “Chờ lát nữa nguội chút thì uống thuốc, đề phòng bị cảm mạo, dì đi thay quần áo trước.”

Thư Lâm nhìn cô đi vào phòng ngủ chính, thân ảnh biến mất ở cửa, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Hắn nhìn trái nhìn phải, căn nhà không quá lớn nhưng đồ vật bày biện đan xen rất thú vị, trên tường treo một chiếc TV to, còn để lại một khoảng tường trắng, rất hợp để chiếu phim.

Ngay sau đó hắn quả nhiên tìm được một chiếc máy chiếu ở trong ngăn tủ, có vẻ đắt tiền.

Bên cạnh là sô pha màu vàng ấm, mặt trên trải đệm lót sô pha màu nâu nhạt, đặt thêm hai cái gối hình dạng động vật nhìn rất ấm áp.

Thư Lâm ngồi xuống, thuận tay ôm lấy chiếc gối dựa hình chuột hamster.

Cả căn nhà đều tràn đầy hương vị của Phan Ngu, ấm áp, không có bất cứ thứ gì mang tính xâm lược, giống như tính cách của cô. Thư Lâm ngồi một lát, thể xác và tinh thần đều tràn ngập cảm giác hưng phấn.

Rốt cuộc cũng tới.

Vì ngày này hắn đã suy nghĩ hai năm, lúc đầu chỉ là hỏi thăm thành thị mà Phan Ngu đang công tác, làm những gì, có bạn trai chưa, sau đó cảm thấy bản thân nhất định phải tới một chuyến, mỗi năm thời điểm về nhà của Phan Ngu và hắn đều lệch nhau đến bất ngờ, hắn đã ba năm chưa gặp cô, thế nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng của cô.

Mới vừa thi xong, hắn luôn miệng nhắc đến việc đi thành phố Lâm chơi, Phan Tú Chi thương hắn liền đề nghị đến chỗ của dì nhỏ --- đề nghị này vừa hay hợp ý hắn.

Hắn một bên nói sợ phiền toái, một bên lặng lẽ thu thập hành lý, Phan Tú Chi vì để hắn vui vẻ mà trực tiếp mua vé máy bay giúp hắn.

Đang nghĩ ngợi, Phan Ngu từ trong phòng đi ra. Cô đổi một thân quần áo, áo thun màu vàng nhạt phối với một chiếc quần jean phác họa đường cong mông, lúc đi lại vòng eo nhẹ nhàng đong đưa.

Thư Lâm lúc này mới nhớ tới, đặt gối sang một bên, nói: “Bây giờ cháu đi thay đồ.”

Nhưng trước lúc hắn đứng lên không cẩn thận túm được cổ áo của Phan Ngu.

Thật ra cổ áo không tính là to, nhưng lại rộng thùng thình, lúc ngồi xổm xuống liền lộ ra khe ngực. Hai chiếc không quá lớn, dưới ánh sáng càng trở nên trắng hơn, gần như nhìn được cả ren nội y màu tím nhạt.

Bên trong là cái gì. Thư Lâm nhớ đến họa báo mà bạn học cho mình xem, hình những cô gái mặc nội y, thứ bên trong to lớn như muốn nổ tung. Trang tiếp theo, cởi nội y lộ ra núʍ ѵú màu đỏ, không biết do chính mình hay người khác xoa nắm mà cứng nhô lên.

Của Phan Ngu cũng như thế này sao? Hắn có chút hoang mang.

Phan Ngu không hề phát hiện như cũ, bản thân mân mê cái ly trên bàn, cô có chút bệnh cưỡng chế, luôn muốn để đồ vật chỉnh tề, cho dù trên bàn không hề lộn xộn.

Người đằng trước không có động tĩnh gì, Phan Ngu ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Lâm đứng lên, giọng nói và động tác của hắn đều lộ ra sự hoảng loạn, nói: “Cháu đi đây.”

Phan Ngu cảm thấy buồn cười.