Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đi Nhặt Ve Chai, Được Chồng Như Ý

Chương 2: Thu ve chai

« Chương TrướcChương Tiếp »
4.

Tôi gật đầu, "Đúng thế, cậu có phải người bình thường đâu."

Tôi cảm thấy Lâm Vũ Hàng đang ngừng thở, ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của cậu ta như chứa cả dải ngân hà vô tận.

Tôi cười híp mắt: "Cậu là bạn học của tôi mà."

Lâm Vũ Hàng: "..."

Nhìn hành động phất tay bỏ đi của người kia, tôi biết, cậu ta bốc hỏa rồi.

Tôi kéo Lâm Vũ Hàng đến một cửa hàng cũ đã hơn mười năm tuổi của một cặp vợ chồng nọ.

Bà chủ vừa thấy tôi đã cười nói: "Thư Du, cháu lại tới ăn đấy à? Còn đưa bạn trai tới nữa chứ, đẹp trai lắm đấy."

Tôi cho là Lâm Vũ Hàng sẽ phản bác, nào ngờ cậu ta chẳng hé răng lấy một lời.

Tôi khoát tay, "Bạn học thôi ạ, bác đừng hiểu nhầm."

Lâm Vũ Hàng hừ lạnh một tiếng.

Tôi nói sai cái gì à?

Thấy người kia định ngồi xuống, tôi vội bảo cậu ta đợi một chút rồi rút khăn giấy ra lau ghế ngồi cho cậu ta, cuối cùng mới tạo dáng xin mời.

Lâm Vũ Hàng chau mày, "Cậu làm gì vậy?"

"Không phải cậu mắc bệnh sạch sẽ à? Tôi đang lo cho cậu thôi."

Người nọ lườm tôi, "Cậu mới bị bệnh."

Đại ca à, tôi mắc bệnh sạch sẽ mà đi thu ve chai được hả?

"Bà chủ, cho cháu hai bát ạ, phải vừa cay vừa nóng nhé."

"Được rồi."

Sau khi hai tô súp nóng hổi được mang đến, tôi bắt đầu lao vào chiến đấu, ăn đến mồ hôi đầy đầu.

Lâm Vũ Hàng ngồi bên cạnh thì thong thả như ăn đồ Tây, còn có thời gian căn dặn tôi: "Ăn chậm một chút, không ai giành của cậu đâu."

"Ngon quá." Tôi ngước lên, nước mắt lưng tròng.

Nửa là cay, còn nửa là vì cảm động.

Đã bao lâu rồi tôi chưa đi ăn lẩu cay nhỉ? Chắc cũng hơn nửa năm rồi.

Kể từ khi mẹ tôi tham gia cái gọi là tiệc trà của những quý bà, bà ấy đã vứt hết chân giò, móng heo và thịt bò trong nhà đi, lý do là sau này chúng tôi chỉ được ăn những món ăn tinh xảo và đầy dinh dưỡng mà thôi.

Tôi và ba ăn mấy món ăn được cho là tinh xảo và đầy dinh dưỡng đó nửa năm, tối nào cũng đói đến bụng dán chặt vào lưng.

Cứ đến tối là ba và tôi lại không hẹn mà gặp trong phòng bếp, sau đó hì hục ăn ăn mì tôm cùng nhau.

Tôi vẫn nhớ như in khi hai ba con trong tình trạng đói khát với đôi mắt xanh lè gặp nhau, chúng tôi chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ chẳng thốt nên được lời nào.

Cơ mà việc ăn uống kỳ lạ kia cũng mang lại kết quả khá ổn, kể từ khi nói lời biệt với mấy món ăn giàu protein và piurin kia, chứng cao huyết áp và đường huyết cao của ba tôi đã thuyên giảm đáng kể, bụng bia cũng nhỏ đi hẳn.

Còn tôi cũng ốm xuống nhiều.

Đúng rồi, tôi còn nhớ khi ấy lâu lắm rồi không được ăn bánh bao nên tôi thèm chết đi được.

Sau đó vào một buổi học thể dục nọ, tôi bị tuột huyết áp nên trước mặt tối sầm đi, cũng nhờ Lâm Vũ Hàng chạy đến đỡ tôi.

Chờ đến khi đám sao trước mắt thôi không còn múa may quay cuồng nữa, tôi trông thấy ánh mắt đầy lo lắng của cậu ta.

Người nọ thấp giọng hỏi tôi: "Sao rồi? Cậu có cần tôi đưa đến phòng y tế không?"

Đối thủ thường xuyên battle với tôi mà có giọng điệu và thái độ này ư?

Tôi thoi thóp đáp: "Không cần đến phòng y tế đâu, tôi muốn ăn bánh bao thịt, loại lớn nhân mỡ ấy."

Ngày đó, tôi ăn một hơi năm cái bánh bao liền.

Ăn đến mức Lâm Vũ Hàng phải ngăn tôi lại, "Đừng ăn nữa, bụng cậu sẽ nổ mất đấy."

Tôi dùng ánh mắt ngập nước nhìn cậu ta, nói năng chẳng tử tế vì miệng đầy thức ăn: "Cảm ơn cậu, do lâu quá tôi chưa được ăn thịt."

Tôi nhớ nghe câu trả lời từ tôi xong, Lâm Vũ Hàng đã nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm và đồng tình.

Cũng giống như bây giờ vậy.

Đúng rồi đúng rồi, chính là ánh mắt của Chúa Cha muốn phổ độ chúng sanh đó!

"Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Trên mặt tôi dính cái gì à?" Tôi sờ lên mặt bằng bàn tay bóng nhẫy.

Người nọ sửng sốt.

Tôi bèn hỏi: "Có thể cho tôi biết cậu đang nghĩ gì được không?"

Lâm Vũ Hàng không đáp mà hỏi ngược lại, "Bắt đầu từ ngày mai, tôi đi nhặt ve chai với cậu."

Trong mắt cậu ta như có hàng ngàn lớp sóng lấp lánh bồng bềnh.

Tôi cạn lời: "..."

Người nọ bổ sung: "Do rảnh rỗi nên muốn trải nghiệm cuộc sống."

Tôi muốn nói lại thôi.

Lâm Vũ Hàng nhìn tôi, "Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Tôi khẽ ho một tiếng, "Vậy nói rõ nhé. Cậu muốn nhặt ve chai với tôi thì tính tiền thế nào đây? Chia đôi à?"

Đau lòng quá.

Ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Vũ Hàng lập tức tối sầm đi, cậu ta oán hận hét lên: "Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà."

Tôi làm sao cơ?

Ăn lẩu cay xong, tôi đứng dậy chuẩn bị trả tiền thì Lâm Vũ Hàng đã nhanh chân thanh toán trước.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cậu ta vội giải thích: "Ngày mai tôi đi theo cậu, nên tôi trả bữa ăn này là phải rồi."

Hay lắm đại ca, cậu nói thế nào thì chính là thế ấy.

"Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về nhé." Lâm Vũ Hàng hỏi.

Tôi phất tay, "Không cần đâu, ba tôi sắp đến đón tôi rồi."

Người kia mím môi: "Vậy tôi chờ cùng cậu nhé. Nơi này vắng vẻ quá, con gái như cậu đứng một mình không an toàn."

Tôi tiến tới nhìn cậu ta: "Ôi dào, Lâm Vũ Hàng này, trước kia tôi không biết cậu là người lịch thiệp như vậy đấy. Xem ra nhìn người không nên chỉ nhìn bề ngoài nhỉ."

Bởi vì khoảng cách quá gần nên tôi có thể thấy rõ những sợi lông tơ mịn màng trên mặt cậu ta.

Đẹp quá, da của thằng nhóc này còn đẹp hơn con gái nữa, chẳng có lỗ chân lông luôn.

Hơn nữa tai còn hồng hồng, tôi nhìn mà chỉ muốn sờ vào thử.

Cũng may tôi kìm chế được.

Lâm Vũ Hàng né tránh ánh mắt của tôi, lúng túng nói: "Cậu đang khen hay mắng tôi vậy?"

Tôi vỗ lên vai cậu ta: "Đồng chí, đương nhiên là tôi đang khen đồng chí rồi."

Tôi bắt đầu thắc mắc, chẳng biết hôm nay người ba già vĩ đại của tôi sẽ tới đón tôi bằng chiếc xe thể thao mới mua hay là dùng xe của công ty nhỉ?

Kết quả là ông ấy cỡi xe máy điện đến, còn đội nón bảo hiểm Pikachu nữa.

Tôi không khỏi âm thầm khen ngợi.

Câu nói già nhưng tâm hồn đôi mươi chắc chắn là để chỉ ông ấy đấy.

Ba tôi lộc cộc chạy đến trước mặt tôi, cởi nón bảo hiểm xuống rồi cười hiền, "Con gái yêu, ba tới đón con này, chờ có lâu không con?"

Nói xong, ông nhìn sang người bên cạnh tôi: "Đây chắc là bạn của con nhỉ? Có cần chú chở cháu đi một đoạn không?"

Tôi híp mắt nhìn con xe điện kia... Quá tải mất thôi.

Cũng may Lâm Vũ Hàng tự biết thân biết phận nên khoát tay, "Không cần đâu ạ, cháu chào chú, chào cậu nhé."

Tôi ngồi lên con xe điện của ba tôi và hỏi: "Sao tự nhiên ba lại cỡi xe máy điện vậy?"

"Ha ha, xe của chú Trần của con đấy, lâu quá rồi không đi xe máy nên ba nghiện quá. Con gái yêu yên tâm, xe chúng ta ở gần đây thôi, sao ba để con chịu lạnh được chứ."

"À không cần đâu ạ, con thích xe 'mui trần' kiểu này lắm, chúng ta dạo một vòng quanh bờ sông đi ba."

Ba tôi hào hứng đáp: "OK!"

"OK!"

5.

Lượn lờ đến nửa đêm, kết quả là hai ba con tôi cùng nhau bị cảm.

Nhưng chúng tôi vẫn quyết chí đứng lên làm việc.

Ba tôi may mắn hơn khi chỉ cần ngồi trong phòng làm việc chỉ tay ra lệnh cho đám cấp dưới, còn tôi thì vừa đi nhặt ve chai vừa lau nước mũi.

Lâm Vũ Hàng nhịn không được nữa, "Hay đến bệnh viện khám nhé, tôi sợ cậu lăn ra đây mất."

Tôi ngửa mặt lên trời hắt hơi thật mạnh, sau đó vội vàng lau mũi, "Xùy xùy xùy, miệng quạ đen nhà cậu, tôi sẽ sống lâu hơn rùa nữa."

"Cậu chắc chứ? Rùa sống được ngàn năm, cậu cũng muốn sống lâu như vậy à?"

Ơ kìa... Thế thì không cần.

Khoan, đợi một chút, sao lại nói sang rùa rồi? Tôi nghi ngờ cậu ta đang chửi khéo tôi đây mà*.

* Rùa, ba ba trong tiếng Trung là 乌龟 hoặc 王八, còn có ý chỉ người bị cắm sừng.

"Tiếp theo đến nhà thím Vương đi, nhà thím ấy có nhiều đồ lắm."

Lâm Vũ Hàng không cãi lại tôi nên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau.

Vừa tới cửa nhà thím Vương tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất gay mũi, vẻ mặt Lâm Vũ Hàng trầm xuống, "Rỉ gas rồi."

Thím Vương vẫn đang ở bên trong.

Tôi vừa định xông vào thì Lâm Vũ Hàng đã ngăn tôi lại: "Cậu gọi điện thoại tìm người tới giúp, để tôi vào cứu thím ấy."

"Lâm Vũ Hàng!"

Cậu ta cởϊ áσ xuống, đổ nước suối lên rồi che áo lên miệng, sau đó vọt vào trong nhà. Sau khi tôi gọi điện thoại xong thì bắt chước cách làm của cậu ta rồi cũng chạy vào sau.

Cửa sổ trong nhà bị đóng chặt kín, khí gas gay mũi kinh khủng.

"Lâm Vũ Hàng!"

Sắc mặt Lâm Vũ Hàng đen xì khi trông thấy tôi, nhưng lúc này cậu ta chẳng có thời gian để mắng tôi nữa. Chúng tôi vội đi vào trong nhà.

Thím Vương nằm bất động trên giường.

Mối nguy hiểm đang rình rập trong căn nhà này, vậy nên chúng tôi vừa xác nhận thím Vương còn thở xong thì Lâm Vũ Hàng đã vội vàng cõng thím ấy ra ngoài.

Mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, mấy chú cảnh sát còn khen ngợi hành động nghĩa hiệp của chúng tôi, nhưng đồng thời cũng phê bình hai đứa tôi làm việc quá hấp tấp.

Thật may vì thím Vương không nguy hiểm đến tính mạng.

Vừa trông thấy tôi, thím ấy ôm chặt lấy, "Niếp Niếp, thím khôn thiết sống nữa."

Tôi được biết con trai và con gái của thím Vương vừa kết hôn xong đã vội đẩy ba mẹ già về quê nhà.

Không lâu sau đó chú Vương qua đời, thím Vương một thân một mình vất vả sống qua ngày nhờ nghề thu mua ve chai, tôi thường mang đồ tới bán cho thím ấy.

"Thím Vương, hay là thím tới nhà của cháu đi?"

Thím Vương gạt dòng lệ nóng hổi trên mặt, tỏ vẻ nghi ngờ: "Đến nhà cháu ư?"

Tôi gật đầu, "Nhà cháu lớn lắm."

Khoảng bao nhiêu nhỉ? Đi ô tô từ cổng vào đến nhà cũng đủ để thím Vương lạc đường rồi đấy.

Động viên thím Vương xong, tôi vừa đi tới cửa thì gặp Lâm Vũ Hàng, chẳng biết cậu ta đã chờ sẵn ở đó tự khi nào.

"Cậu muốn nhận nuôi thím Vương sao?" Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc.

Tôi gật đầu.

"Cậu suy nghĩ kỹ chưa đấy? Không phải là nhận một con mèo hay con chó nào đó, mà là một con người, hơn nữa còn là một người già." Cậu ta phân tích.

Tôi nhíu chặt mày.

Cậu ta có ý gì? Ý cậu ta là thím Vương đã già rồi nên đáng bị ném lại ở xó xỉnh nào đó tự sinh tự diệt à? Nếu không thì sao? Để thím ấy sống lẻ loi một mình, để chuyện tương tự như hôm nay xảy ra lần nữa hả?"

"Ý tôi không phải là thế, ý tôi là muốn giúp người khác thì cũng phải suy xét lại khả năng của mình, đừng quyết định vội vàng chỉ vì xúc động nhất thời."

Tôi im lặng nhìn người kia.

Cậu ta vẫn luôn là kẻ sống lý trí, tôi hiểu rõ điều này.

Nhưng có lúc lý trí quá sẽ trở thành kẻ máu lạnh.

Có thể vì đang bị cảm nên suy nghĩ trong tôi cứ rối bời: "Tôi đâu ép cậu phải nhận thím Vương, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì?"

Nói xong lời này tôi bỗng thấy hối hận vô cùng.

Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, chẳng rút lại được nữa.

Lâm Vũ Hàng sững sờ, sau đó cậu ta im lặng nhìn tôi một chốc, cuối cùng mới trả lời: "Được thôi, là tôi nhiều chuyện rồi."

Chúng tôi chia tay trong không vui.

Thím Vương ở lại bệnh viện quan sát môt đêm, sau khi xác định không bị sao thì tôi lập tức đưa thím ấy về nhà mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »