Hắc Thiên gào thét chụp tới một cách điên cuồng.
Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng lập tức rút lui, đánh với một tên điên là lựa chọn ngu xuẩn, tránh trước lại tính, tin rằng Hắc Thiên vì vết thương chí mạng mà sẽ rất nhanh kiệt sức.
Bọn họ cắm đầu chạy, ầm ầm ầm… tiếng đuổi gấp phía sau. Tiếng gào thét dần dần thưa, bọn họ trở nên yên lòng. Cho đến khi hoàn toàn không còn nghe được âm thanh, bọn họ mới dừng lại.
“Con rết chết rồi sao?” Yên Mộng hỏi.
“Hẳn là chưa, nhưng cũng gần rồi. Chúng ta chờ thêm một chút.” Mạc Thiên Cửu nói.
Yên Mộng gật đầu. Vậy là bọn họ tại chỗ nghỉ ngơi, Yên Mộng khôi phục linh lực, Mạc Thiên Cửu thì tính xem mình còn bao nhiêu vũ khí.
Nửa ngày sau, thấy yên ổn, bọn họ đứng dậy đi kiểm tra.
Hang động sâu hun hút, bọn họ băng qua mấy đường hầm, đột nhiên… rộp rộp! bọn họ đã đạp lên cái gì đó giòn mỏng.
Mạc Thiên Cửu cúi xuống, nhặt lên, là một mảnh vỏ màu nâu nhạt, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đây hình như là của con rết kia.
Gần đó có một cái cửa hang, bọn họ đi qua, đưa mắt nhìn thì đứng hình mất vài giây.
Trong hang là xác của con rết nhưng chỉ có lớp vỏ ngoài, đây rõ ràng là lột xác. Nói như vậy…
Bọn họ chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh. Không ngờ con rết còn có chiêu này.
Chết tiệt! sơ suất quá! Mạc Thiên Cửu mắng thầm trong bụng. Đáng lẽ hắn phải nhớ ra côn trùng có thể lột xác để tăng trưởng. Trong thế giới tu tiên, lột xác để chữa thương vậy cũng có thể.
Điều này có nghĩa là trước đó Hắc Thiên hùng hổ truy đuổi là giả, hắn đang dọa bọn họ để cho hắn có thời gian lột xác.
Nếu như lúc đó bọn họ quyết tâm đánh một trận, chỉ sợ Hắc Thiên là sẽ chết thật.
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã muộn. Nếu bọn họ biết được trước đó Hắc Thiên đã hai lần lột xác thoát chết khỏi tay Thái Đức thì bọn họ đã không sơ suất như vậy.
Bọn họ lập tức kéo lên mười phần tinh thần, dựa sát lưng vào nhau. Yên Mộng mở ra linh thức càn quét, Mạc Thiên Cửu cũng mở ra cảm ứng từ trường.
Bọn họ chậm rãi di chuyển.
Lúc này có bốn cặp mắt đang chăm chăm nhìn bọn họ, Hắc Thiên vô cùng tức giận, muốn xé xác hai tên oắt con này cho thỏa mối hận. Vì hai tên này mà hắn buộc phải lột xác, sau khi lột xác khí tức lại trượt xuống một mảng, khó khăn lắm mới giữ được cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, thân thể nhỏ đi một vòng. Nhưng bù lại, hắn có một cơ thể mới không vết thương.
Càng giận thì hắn buộc mình phải càng tỉnh táo, một thợ săn giỏi là một thợ săn biết chờ đợi.
Nửa ngày sau, không có phát hiện điều gì, tinh thần của Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng buông lỏng. Có thể con rết sợ quá đã chạy mất rồi.
“Tiếp theo chúng ta nên làm sao?” Yên Mộng hỏi.
“Nơi đây không có gì tốt đẹp, chúng ta ra ngoài.” Mạc Thiên Cửu nói.
— QUẢNG CÁO —
Yên Mộng gật đầu, nàng đã sớm muốn rời khỏi, nơi này quá lạnh lẽo âm u.
“Nhưng làm sao ra ngoài.” Yên Mộng hỏi, chỗ này rắc rối như mê cung vậy, lại hạn chế linh thức, tìm đường ra thật không dễ chút nào.
“Yên tâm, ta biết đường.” Mạc Thiên Cửu tự tin nói.
Vậy là hắn kéo theo Yên Mộng bắt đầu đi.
Hắc Thiên khóe mắt nhảy lên, không thể để bọn chúng ra khỏi đây, bọn chúng sẽ báo cho Thái Đức, vậy thì mình gặp rắc rối to. Hắn cho dù tự tin cỡ mấy cũng không cho rằng mình thắng được Kim Đan tu sĩ.
Mạc Thiên Cửu cầm tay Yên Mộng chạy đi, khi rẽ vào một đường hầm thì đột nhiên một cái miệng nhào tới. Hắn phản ứng cực nhanh, cầm kiếm đâm tới.
Keng! thanh kiếm của hắn bị răng độc kẹp lấy, Hắc Thiên lắc đầu một cái, phất tung thanh kiếm bay ra xa. Mạc Thiên Cửu cấp tốc lùi lại. Yên Mộng đã từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một túi gấm, nàng vung tay ném lên túi gấm, hạt bên trong rơi vãi.
Gào! Hắc Thiên há miệng phun tia nhiệt, đốt cháy đám hạt đang rơi. Tia nhiệt quét tới hai bọn họ.
“Cẩn thận!” Mạc Thiên Cửu đẩy Yên Mộng ra, hắn hoành ngang kiếm đỡ.
Tia nhiệt bắn vào thanh kiếm, hắn hơi nghiêng mặt kiếm để tia nhiệt bắn lên trần. Hóa giải chiêu thức đối phương.
Bùm! trần hang bị phá một cái hố lớn, đất đá nóng chảy, nhiễu xuống như dung nham.
Vù! Hắc Thiên lao tới như bay, Mạc Thiên Cửu giật mình nhảy sang bên tránh né. Tránh được răng nọc nhưng không tránh được hàng chân như lưỡi cưa.
Phốc!!!!!! hắn bị cắt một đường sâu ngang bụng, máu tươi ồ ạt chảy, đã cắt qua ổ bụng chỉ một chút nữa thôi là cắt vào nội tạng.
“A A A!” Hắn kêu lên đau đớn.
Hắc Thiên quay đầu, dự định cho hắn một chiêu kết liễu. Nhưng đúng lúc này, dưới chân cỏ mọc xanh um, vô số dây leo bò lên cuốn lấy Hắc Thiên. Không biết từ lúc nào Yên Mộng đã rải hạt.
Hắc Thiên vùng vẫy, cắt đứt từng mảng dây leo, nhưng cứ một dây bị đứt thì lại có dây khác thế vào. Nhất thời hắn không thoát được.
Yên Mộng nhân cơ hội chạy tới chỗ Mạc Thiên Cửu, đỡ hắn dậy.
“Chúng ta nhanh đi!” nàng kéo hắn đi.
Một lúc sau, Hắc Thiên phá hủy toàn bộ dây leo, hắn quay đầu nhìn, con mồi đã chạy thoát. Nhưng mà… hắn cười khẩy… vết máu vẫn còn. Các ngươi có thể chạy thoát được sao?! Giờ đi săn bắt đầu, ta thích nhất chính là cảnh con mồi tuyệt vọng chờ tử vong.
Hắc Thiên đi lần theo vết máu, được chục mét thì vết máu bắt đầu ít dần, nói rõ bọn họ đã cầm được máu.
Hắc Thiên chậm lại tốc độ, từng bước cẩn trọng.
Đến trước một ngã ba hang động thì hắn dừng lại, hai sợi râu phe phẩy cảm nhận mùi trong không khí, linh thức càng quét.
Tại trong một hốc tối, Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng đang nín thở chờ đợi, hắn đã đặt bẫy mìn, không biết có bị phát hiện.
— QUẢNG CÁO —
Event
Ầm ầm ầm… có tiếng nổ liên hồi.
Hai bọn họ ánh mắt tỏa sáng, dính bẫy rồi! Lần này con rết không chết cũng phải lột một lớp da. Mà bọn họ sẽ không cho Hắc Thiên có cơ hội tái sinh.
Khi vụ nổ vừa chấm dứt. Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng đồng loạt lao ra:
“Gϊếŧ!”
Trước mặt bọn họ là một đống đất đá, không thấy Hắc Thiên đâu.
“Nhìn này!” Yên Mộng chỉ tay.
Phía dưới đống đổ nát, có một sợi râu còn đang ngoe nguẩy.
Rầm! Mạc Thiên Cửu bàn chân giáng xuống, ánh mắt đầy hận ý, bàn chân di di nghiền nát sợi râu, trút ra tức giận.
“Cho ngươi chết, dám đuổi theo ta.” hắn hừ lạnh mắng.
Đúng trong lúc bọn họ cho rằng đã kết thúc, tâm thần thả lỏng nhất thì đột nhiên từ trên trần hang, Hắc Thiên nhào xuống.
Hai bọn họ trái tim bắn ra khỏi l*иg ngực, cực độ kinh hoảng.
Phốc phốc hai tiếng, bọn họ bị hai cái răng nọc cắm vào bả vai ép vào tường máu chảy đầm đìa.
“A!” cả hai đều rên lên đau đớn.
Hắc Thiên cười khoái trá:
“Khặc khặc… hai tên chuột nhắt các ngươi không ngờ đi!”
Hắn làm sao có thể một sai lầm phạm hai lần. Mạc Thiên Cửu để lại vết máu rõ ràng là muốn dụ hắn vào bẫy bom mìn, hắn tương kế tựu kế, dùng một sợi râu kích phát ngòi nổ, còn bản thân thì ẩn núp, chờ thời cơ xông ra bắt cả hai tên này.
Hắc Thiên tỏ ra đắc ý, kế hoạch của các ngươi đã sớm bị ta nhìn thấu, chỉ bằng một chút tiểu thông minh các ngươi làm sao qua mặt được ta.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Thiên Cửu và Yên Mộng hai tay chụp lấy chiếc răng, bọn họ dùng sức banh miệng Hắc Thiên ra.
“Hừ, chết rồi còn cố giãy giụa.” Hắc Thiên mắng.
Bạch bạch… đột nhiên có tiếng vỗ cánh, một bóng đen lao đi như tên bắn.
“Ông nội của ngươi đến đây!”
Đậu Đen trực tiếp bay vào trong miệng của Hắc Thiên.
“Các ngươi…” Hắc Thiên bị bất ngờ với diễn biến sự việc. Sao lại đột nhiên xuất hiện một con chim đen? Nó chui vào bụng ta làm gì?
— QUẢNG CÁO —
Câu trả lời rất nhanh có.
Đậu Đen thét dài, thân thể bành trướng. Bùm! Hắc Thiên giữa thân bị nổ tung, tách làm hai phần, Đậu Đen vỗ cánh bay ra.
“A!” Hắn rên lên một tiếng, vừa đau về thể xác vừa thương về tinh thần.
Hắn lại trúng kế. Khốn kiếp! mấy con chuột nhắt này thật gian xảo.
Nhưng hắn không có thời gian mắng chửi, hắn phải lập tức thoát đi, một lần nữa lột xác hắn mới có thể sống.
Bọn Mạc Thiên Cửu tất nhiên sẽ không cho hắn cơ hội đó, lập tức giữa lấy răng nọc.
Hắc Thiên cũng rất quả quyết, trực tiếp rụng răng, phần đầu cấp tốc bỏ trốn.
“Bắt lấy nó!” Mạc Thiên Cửu quát.
“Yên tâm, có ta ở đây, nó không thoát được.” Đậu Đen vỗ cánh tự tin nói.
Nó hai trảo chụp xuống vồ lấy đầu Hắc Thiên.
“Cút!” Hắc Thiên quát lớn.
“Nhìn vào mắt ta!” Đậu Đen trừng mắt nhìn hắn, từ trong mắt của nó bắn ra tử quang vô hình.
Bị ánh mắt nó quét qua không biết vì sao Hắc Thiên liền trở nên ngơ ngác, tinh thần rơi vào vòng xoáy tử vong, cơ thể chưa chết nhưng ý thức đã chết.
Đây chính là thiên phú thức tỉnh thứ hai của Đậu Đen: Tử Thần Nhãn!
Con mắt tử thần nhìn ai kẻ đấy chết.
Nghe ngầu là thế, nhưng thực tế thì… chỉ có hiệu quả khi đối phương gần chết. Phải! chỉ có hiệu quả khi đối phương… Gần Chết!
Nó đơn giản là giúp đối phương ra đi thanh thản, không chống cự.
Tử Thần Nha là loài ăn xác chết, không chết thì không ăn, ngay cả khi con vật đã hấp hối treo một hơi thở thì cũng không ăn. Đây là nguyên tắc!
Bởi vậy để tránh cho chờ lâu, bọn chúng đã phát triển thiên phú Tử Thần Nhãn.
Thiên phú này chỉ để phục vụ ăn uống, nếu thực sự nhìn kẻ nào kẻ đó chết thì Tử Thần Nha đã sớm trở thành siêu cấp yêu tộc, chiếm một vị trí trong Thập Hung cũng không thành vấn đề.
Các tộc cũng sẽ vì đó chung tru sát. Không ai muốn tồn tại một bộ tộc như vậy trên đời.