Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 120: Thanh Long Tự ra sân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái Đức nhìn Sát Hồ Điệp nụ cười khinh bỉ:

“Chỉ một chút công phu này cũng tính lừa gạt trẫm!”

Thái Đức chụp lấy đầu nàng. Sát Hồ Điệp a lên một tiếng. Bành bành bành… thân thể nàng từng phần nổ tung. Chưa xong! Thái Đức đưa tay chụp một cái, một con bướm rơi vào tay.

Giọng Sát Hồ Điệp vang lên hoảng hốt.

“Bệ hạ tha mạng!”

Thái Đức nắm tay, con bướm bị bóp chết. Chiêu ve sầu thoát xác không qua mắt được Thái Đức.

Bây giờ chỉ còn lại một yêu cuối cùng.

La Y mặt đầy mồ hôi căng thẳng, hết sức thúc giục nhền nhện chạy đi. Nàng sống đến lúc này không phải vì vận khí bạo rạp mà là tu vi thấp nhất nên Thái Đức chọn xử lý nàng cuối cùng.

La Y đã chạy ra được mười dặm, nhưng lòng không yên, vẫn thúc giục nhền nhện hết sức chạy.

“Ngươi không cần chạy nữa!”

Thái Đức đã xuất hiện trước mắt La Y, đứng đối diện với nàng, chắp tay phía sau, thong dong tự tại.

La Y biết không thể thoát được, nàng hét lớn:

“Gϊếŧ!”

Nàng và nhền nhện đồng loạt xông lên. Thái Đức cười nhạt, ngón tay vạch trái vạch phải trên không.

Phốc phốc… thân thể nàng bị cắt ra từng phần, con nhện rít gào giống như thương tiếc cho chủ nhân bị gϊếŧ.

“Ngươi nếu đã trung thành như vậy thì đi cùng đi.” Thái Đức nhẹ nhàng một câu, bàn tay nâng lên vỗ xuống. Bành! đầu con nhện nổ tung.

Vậy là chỉ vài phút, Thái Đức đã giải quyết xong Vạn Trùng quốc chủ và thập đại thống lĩnh.

Quá đơn giản! Đây chính là sự cường đại của Kim Đan cảnh.

Ngoại xâm đã diệt, bây giờ là nội loạn.

Thái Đức quay lại hiện trường, bọn Trần Anh vẫn đang quỳ tại chỗ chờ đợi, hắn ánh mắt cao lãnh nhìn xuống hỏi:

“Các ngươi có biết tội?”

“Bệ hạ minh giám, chúng thần tới hộ giá, không biết chỗ nào sai phạm.” Trần Anh rống lên khóc lóc.

“Bệ hạ minh giám!”

“Bệ hạ minh giám!”

“Chúng thần tuyệt đối trung thành với thánh thượng, dù cho có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không dám chối từ.”

Đám quan viên quỳ gối khóc lóc.

Lúc này chỉ có thể dùng nhu không thể cương, Thái Đức dù sao cũng cần bọn họ làm việc. Chỉ cần xử lý đủ khéo léo, tính mạng vẫn có thể giữ được.

Thái Đức nhìn bọn chúng cười nhạt:

— QUẢNG CÁO —

“Các ngươi trung thành như vậy… vậy quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung…”

Trẫm muốn xem đứng trước tử vong các ngươi còn miệng lưỡi được nữa không?

Nhưng mà bất ngờ là một vị quan lập tức đứng dậy, rút dao kề lên cổ:

“Thần, Tào Đông Ba, tả thị lang Binh Bộ. Xin nguyện chết vì bệ hạ!”

Dứt lời, hắn cứa dao ngang cổ, cắt đứt động mạch và khí quản, thân hình đổ sụp, chết rất dứt khoát.

Ngay sau đó, một vị khác đứng lên:

“Thần, Bạch Di, hữu thị lang Hình Bộ. Tuân theo thánh chỉ!”

Hắn chưởng ấn vỗ vào trán, kết thúc tính mạng.



“Thần, Chu Hoàn…”

“Thần, Tôn Thượng…”

“Thần, Mã Anh Đào…”

Phốc phốc phốc… liên tục mười vị quan quyền cao chức trọng tự sát, không một chút chần chừ.

Thái Đức nhíu mày, không hiểu được đám này đang làm gì? Trong lòng sinh ra dao động, bọn chúng xưa nay thật sự trung thành, là mình hiểu lầm.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lóe sáng, đã hiểu hành động của bọn chúng. Thì ra là vậy! các ngươi giỏi lắm! ta suýt bị các ngươi lừa.

Thái Đức quyền mưu vô song cũng không khỏi khen bọn họ một câu. Đây đúng là khổ nhục kế siêu cấp.

Bọn chúng không phải cái gì lòng trung thành, mà là đang muốn bảo vệ gia đình. Cái này giống như đốt rừng để ngăn cháy rừng.

Bọn chúng muốn Thái Đức chết sớm, nâng đỡ hoàng tử khác lên ngôi, ý đồ đã rành rành giữa ban ngày. Thái Đức há không biết.

Sau khi Thái Đức thành công tấn cấp Kim Đan, tuổi thọ kéo dài, hắn sẽ tiếp tục ngồi trên hoàng vị một thời gian rất dài. Với bản tính của mình, Thái Đức sẽ không tha cho bọn họ. Nhẹ thì cắt chức, nặng thì tru di tam tộc, ngũ tộc, cửu tộc.

Bọn chúng cân đo một phen, đây là tội kết bè kết phái, chỉ sợ đều là tru di tam tộc trở lên.

Bởi vậy chọn cái chết.

Chết là hết!

Thái Đức không thể tiếp tục moi móc tội danh xử phạt. Trên sách sử, bọn họ cũng sẽ được một điểm lưu danh: trung thành nhất tâm vì một câu nói của hoàng đế sẵn sàng chịu chết.

Người đời sau sẽ chỉ phê bình Thái Đức hồ đồ, vô cớ buộc bề tôi đi chết. Để hóa giải, Thái Đức có khi còn phải ban danh, ban tước, hậu đãi hậu nhân của bọn họ.

Dù sao đều là chết, chết kiểu này mang lại vô số lợi ích, cớ gì mà không chết.

“Giỏi! các ngươi giỏi lắm!” Thái Đức miệng cười mà tâm không cười nói.

Đám người đổ mồ hôi, hoàng đế đã nhìn ra, vậy tiếp theo hoàng đế sẽ như thế nào quyết định?

“Nhưng các ngươi đã sai!” Thái Đức đột ngột thay đổi giọng nói. “Trẫm không cần các ngươi! Các ngươi tất cả đều phải chết.”

— QUẢNG CÁO —

Event

“Bệ hạ, ngài không sợ bêu danh sử sách sao?”

“Bệ hạ, xin hãy niệm tình ba đời nhà lão thần tận trung.”

“Bệ hạ, không có chúng thần thì ai phục vụ ngài.”

Đám quan lại vẫn không từ bỏ hy vọng.

Thái Đức nghe lời này sắc mặt lạnh băng, hắn tâm trả thù rất lớn, quyết không bỏ qua. Cái gì đạo nghĩa, cái gì lưu ô danh sử sách… tất cả với hắn lúc này đều vô nghĩa. Ta là Kim Đan! chỉ bằng lời này đủ ép lại tất cả.

“Hừ, cái gì danh với nghĩa, lịch sử do ta viết, chỉ cần qua trăm năm, ai sẽ còn nhớ đến các ngươi. Bọn chúng chỉ biết năm đấy đã từng có một đám phản loạn bị gϊếŧ chết.”

“Các ngươi nghĩ chết là hết, không liên lụy gia tộc. Ha ha ha… các ngươi quá ngây thơ rồi.”

Chúng quan nghe xong lời này lòng như tro tàn.

“Hoàng huynh, ngài có thể tuyệt tình như vậy sao? không niệm tình thân.” Dự Dương Vương thống khổ kêu.

“Đúng! trẫm chính là tuyệt tình như vậy!” Thái Đức ngửa mặt cười lớn.

“Thái Đức, ngươi điên rồi! ngươi đã nhập ma!” Dự Dương Vương chỉ tay mắng. Đã đến bước đường cùng, hắn không quan tâm cái gì lễ nghĩa quân thần nữa.

“Ha ha… nhập ma? Trẫm nhập ma thì đã sao, các ngươi có thể làm gì được ta.” Thái Đức tâm tình nộ phóng, không quan tâm bị gán ghép, ta là ma cũng được là thánh cũng được, các ngươi đều phải chết.

Được Thái Đức thừa nhận, không biết vì sao bọn Dự Dương Vương nụ cười lại hơi nhếch lên.

Đúng lúc này phương đông kim quang diệu chiếu, có tiếng Phật hiệu vang lên:

“A Di Đà Phật!”

Thái Đức nhíu mày. Là Thanh Long Tự tăng chúng, đám trọc này đến đây làm gì? muốn chết sao?

“Hoàng đế bệ hạ nhập ma, ta thân là Phật môn tu sĩ không thể khoanh tay đứng nhìn.” Khổ Bi chắp tay nói.



“A Di Đà Phật!” Khổ Hạnh, Khổ Đức, Khổ Ái tuyên Phật hiệu biểu thị đồng tình. Ba mươi sáu kim cang đồng tử chắp tay hành Phật lễ.

Thái Đức tỏ ra hứng thú.

“Híc! đám trọc các ngươi lại làm ra cái gì yêu thiêu thân. Hay để ta tiễn các ngươi về gặp Phật Tổ.”

“Bệ hạ, quay đầu là bờ.” Khổ Bi khuyên bảo.

“Kẻ quay đầu là các ngươi mới đúng.” Thái Đức vươn bàn tay chụp tới, uy thế đại phát, hoàng giả bá khí. Sau lưng hiện lên hư ảnh hoàng đế quân lâm thiên hạ, bàn tay nắm trọn giang sơn.

“A Di Đà Phật!” bốn vị cao tăng chắp tay, miệng phun phạn âm, đồng khí liên chi. Từng viên Phật tự bay lên, quấn vào với nhau, hư ảnh một vị Phật Tổ xuất hiện, kim quang chiếu xạ, phổ độ chúng sinh.

Oanh! bàn tay đánh vào Phật Tổ, hư ảnh lung lay kịch liệt nhưng không có sụp đổ.

Bốn vị cao tăng giả đan chống xuống một chiêu của Thái Đức.

“Có chút thú vị!” Thái Đức bỏ qua đám người Dự Dương Vương, đạp không bước tới chỗ Khổ Bi. “Trẫm muốn xem các ngươi chống được mấy chiêu.”

Hắn xung quanh linh lực cuộn trào, có tiếng long ngâm truyền ra, xuất hiện hư ảnh hoàng kim long ngẩng đầu ngạo thiên.

Gào! hoàng kim long gầm thét.

— QUẢNG CÁO —

Răng rắc! hư ảnh Phật Tổ chịu không nổi, rạn nứt vô số sau đó… Rầm! hư ảnh sụp đổ.

Bốn vị cao tăng sắc mặt tái đi, vội vàng thay đổi ấn pháp.

“Quan Âm Thụy!”

Một vị Quan Âm nằm nghiêng người, tay chống đầu, nhắm mắt ngủ xuất hiện.

Hoàng kim long gầm lên một tiếng nhảy bổ tới, quấn lấy Quan Âm, hai chi trước chụp vào bả vai, hai chi sau chụp vào bụng và cột sống. Quan Âm vẫn nhắm mắt ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Hoàng kim long há lớn cái miệng ngoạm lấy đầu Quan Âm. Phập! răng nanh cắn ngập vào đầu, Quan Âm vẫn như cũ nhắm mắt, kim quang bắn ra.

Kim quang chiếu qua Thái Đức khiến hắn đột nhiên cứng đờ thất thần.

Quan Âm Thụy rất kỳ diệu, nó có thể tạo mộng, đưa người nhập mộng.

Thái Đức ngơ ngác nhìn quanh.

“Hài tử đi thôi đừng nhìn nữa!” một giọng nói mẫu thân hiền dịu gọi, nàng nắm tay hắn kéo đi theo đoàn người.

Thái Đức lúc này là một cái hài tử sáu tuổi, tay còn đang cầm que kẹo mυ"ŧ.

Đoàn người nối đuôi nhau lên núi, mỗi người trên tay cầm một giỏ trúc đựng hương quả.

Trên núi cao, có tiếng chuông chùa đánh lên coong coong… âm thanh vang và thanh, chiếu rọi lòng người, giúp mọi người tĩnh tâm, lọc bỏ tạp niệm.

“A Di Đà Phật!” người mẹ chắp tay thành kính cúi đầu, sau đó nhìn con trai, nói: “Làm theo đi con.”

Sau đó nàng nắm hai tay hài tử, chụp lại, ấn đầu con cúi xuống, hướng dẫn nó niệm tụng.

Hài từ ngơ ngơ làm theo, miệng lắp bắp:

“A Di…”

Chợt! có cái gì đó xoẹt qua đầu nó, mắt bắn tinh quang. Đứa bé ngửa mặt gầm lên:

“Khốn kiếp! Dám lừa ta!”

Rầm rầm… mộng cảnh vỡ vụn. Thái Đức trở lại hiện thực, sắc mặt giận dữ hung ác. Hắn bị nhốt trong mộng cảnh mười cái hơi thở, đối với một vị Kim Đan như hắn là to lớn sỉ nhục.

Bốn vị cao tăng hơi tiếc nuối, chút nữa là thành công rồi.

“Gϊếŧ!” Thái Đức quát lên.

Hoàng kim long cắn xuống, Quan Âm Thụy nát đầu, bốn vị cao tăng sắc mặt tái nhợt, vội vàng thay đổi thủ ấn, Phật quang chiếu xạ cắt trên người kim long.

Gào! hoàng kim long bị xuyên thủng lỗ chỗ, không ngờ trước khi nát Quan Âm Thụy còn có thể phản kích.

Quan Âm Thụy tan biến, hoàng kim long cũng tổn thương. Thái Đức há miệng hút lấy hoàng kim long, nạp khí trở lại thân thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »