"Nói một cách nghiêm túc, nếu thật sự tồn tại thứ có thể khiến người ta thức tỉnh dị năng, thì nó phải thuộc về quốc gia" Trương Lập Thành nói
Triệu Đồ Sơn cũng hơi gật đầu, ý là đồng tình với lời của Trương Lập Thành:
"Quốc gia thật sự rất cần"
"Đúng vậy. Tệ đoan của đội chấp pháp đặc thù đã ngày một lộ rõ. Một là yếu kém về kiến thức. Hai là tư tưởng mơ hồ, không hoàn thiện, dễ bị dắt mũi. Ba là chưa có sự thống nhất tổ chức, khiến xung đột vai trò với bên hình cảnh càng lúc càng gia tăng..."
"Bốn là lạm dụng chức quyền. Năm là nghênh ngang rêu rao, chưa đảm bảo được tính bảo mật của nhiệm vụ. Sáu là..." Triệu Đồ Sơn nói đoạn, dừng lại nhìn về phía Trương Lập Thành như có ý ám thị.
Trương Lập Thành thở dài, tiếp lời:
"Sáu là người chỉ huy không đủ năng lực khống chế cấp dưới, dần trở thành vật trang trí, để đám bọn họ tùy ý làm bậy"
"Một người bình thường, dù có kinh nghiệm nhiều đến nhường nào đi nữa, cũng khó mà lấy đức thu phục dị năng giả"
Trương Lập Thành nghe vậy, trên mặt có nét buồn bã. Bản thân ông biết rõ, nếu Diêu Phù không phải con gái ruột của mình, thì tổ chấp pháp thành phố A đã không răm rắp nghe theo sự chỉ huy của bản thân đến như vậy.
Từ xưa tới giờ, kẻ mạnh sẽ không chịu sự khống chế của kẻ yếu.
Trương Lập Thành lấy lại tấm ảnh trên tay Triệu Đồ Sơn, đặt lên bàn.
"Cho nên, phải thành lập một cơ sở giáo dục hoàn toàn mới. Mà tiền đề để thành lập cơ sở này chính là cái vật hư vô mờ mịt không biết thật giả kia"
"Không phải chúng ta đang theo dõi bí ẩn của thằng nhóc Lâm Thiên sao?"
"Không thể đặt cược vận mệnh của hàng trăm triệu người vào một người được..." Nói đoạn, Trương Lập Thành chợt đổi sang giọng nghi hoặc "Không đúng, Lâm Thiên, là họ Lâm!"
"Việc hắn có thể thăng cấp sức mạnh và việc hắn họ Lâm... Chẳng lẽ có liên quan với nhau?"
"Chuyện này phải tra!"
"Haiz... Xem ra tôi phải đi núi Cấm một chuyến rồi"
/-
Núi Cấm
Có 4 người đàn ông mang theo phong sương xuyên qua một con đường nhỏ, lầm lũi mà đi.
Đường dẫn đầu lưng hùm vai gấu, bộ dáng hung tợn nhưng bước chân vô cùng vững vàng. Hắn ta đang ở trong rừng sâu núi thẩm, lại cho người xem cảm giác như đạp trên đất bằng, nhanh nhẹn, chắc chắn. Tựa như... Lính đánh thuê.
Người thứ hai trên mặt có vết đao, nôm giống như Chí Phèo. Người thứ ba nhìn điên điên như Trương Phi. Người cuối cùng "văn nhã" nhất, một thân hơi gầy, cúi đầu đi theo ba người trước.
Bọn họ chính là đám tội phạm truy nã mà Lâm Thiên và An An đã tích cực rượt đuổi từ thành phố A đến đây.
"Mịa, nếu không phải hai đứa nhiều chuyện kia, bây giờ chúng ta đã tới biên giới rồi. Đâu còn lòng vòng ở đây" Mặt Sẹo giẫm lên cành cây, than thở một tiếng
Trương Phi nghe vậy cũng bực bội trong lòng, hùa theo:
"Nếu không phải thời gian gấp gáp, tao đã không để thằng Lâm Thiên chiếm món lợi lớn nhứ vậy rồi. Đm, gói thuốc đó gần triệu chứ có ít..."
"Đm, nó mà rơi vào tay tao, tao làm nó ăn bao nhiêu ói ra bấy nhiêu"
"Bọn mày nhỏ tiếng một chút" Văn Nhã nói "Coi chừng xung quanh có người"
Không để Mặt Sẹo và Trương Phi cãi lại, tên cầm đầu đã dằn thêm một câu:
"Thằng Nhã nói đúng. Tao nghe nói dạo gần đây chỗ này rất tà dị, có quân nhân canh gác và tuần tra. Bọn mày bớt bớt lại đi"
Nghe thấy vậy, Mặt Sẹo và Trương Phi im lặng không đáp. Chỉ trong vài giây, bốn phương tám hướng chỉ còn vang vọng lại tiếng chân và tiếng gió.
Chợt, một giọng nói của con gái trong trẻo vang lên. Lọt vào tai bốn người như dòng nước mùa thu, êm êm, ngọt ngọt.
"Cho hỏi ở đây có phải là núi Cấm không ạ?"
Mặt sẹo và Trương Phi nhìn về phía âm thanh phát ra, chớp mắt ngây ngẩn. Một cô gái vai gầy mặc váy hoa đang đứng trên tảng đá, hai tay ôm thú bông.
Đôi mắt cô ấy vô hồn, nhưng lại long lanh và trong sáng lắm.
"Đm, nhỏ này là ông trời mang tới đền bù cho chúng ta sao?" Mặt sẹo nuốt nước miếng hỏi.
Hắn ta đã thèm nhỏ dãi An An từ lâu, nhưng bị cô ta đã bị Lâm Thiên cứu đi, ôm ấm ức từ lúc đó tới giờ. Không ngờ, giữa rừng sâu núi thẳm, lại có một đứa con gái xinh đẹp mà ngây thơ như vậy.
"Đẹp vc" Trương Phi cũng không nhịn được mà cảm thán. Tuy vốn từ không nhiều, nhưng bấy nhiêu cũng đủ miêu tả đúng bản chất của sự vật hiện tượng.
Văn Nhã cũng không thoát khỏi mị lực của cô gái đáng yêu này, không biết lấy từ đâu ra sức lực, bốn bước chân đã chạy tới chỗ của người ta, lân la mở miệng.
"Em gái, chỗ này đúng là núi Cấm rồi. Em muốn đi đâu? Hay là tìm ai?"
Riêng tên cầm đầu nãy giờ không nói lời nào, chủy thủ trong giày đã bị hắn rút ra, sáng loáng dưới tán cây ẩm ướt.
Mặt Sẹo thấy hành động của đại ca mình, không khỏi trợn mắt, cay đắng mà than một câu
"Anh Không, chúng tôi không có ai mắc hội chứng ne rốp phi lia"
"Necrophilia" Văn Nhã sửa đúng
"Nê cái gì lia?" Trương Phi mộng bức hỏi.
Trần Không không để ý tới đám người này lảm nhảm cái gì, từng bước từng bước đi về phía tảng đá - nơi Lý Thủy Ngân đang đứng.
Lý Thủy Ngân dường như không nhìn thấy người đến, nghiên đầu đáp lời của Văn Nhã.
"Tôi muốn đi đến chỗ có căn phòng bằng đá"
Văn Nhã nghe thấy vậy, chỉ hơi thở dài, không đáp.
Đáp làm gì, dao của Trần Không đã xé gió lao tới. Giây sau cô gái nhỏ bé trước mắt sẽ biến thành một thi thể thôi.
Chỉ là trong bốn người không ai ngờ tới, lưỡi đao của Trần Không chưa chạm được đến góc áo Lý Thủy Ngân, đã bị một móng vuốt ngăn lại.
Cái móng vuốt này trông qua thì hư ảo tựa như cái hình chiếu 3D, nhưng sức lực không hề nhẹ nhàng chút nào. Trần Không sâu sắc cảm nhận được tay của mình bị đè vô cùng nặng.
Đám người kinh hách nhìn về phía sau lưng Thủy Ngân, đầu nâng lên từ từ, cuối cùng dừng lại ở 160 độ mới dừng lại.
Một con quái vật trông giống như khủng long bay đang nhe răng trợn mắt. Con quái vật này thấy bốn người bọn họ cứ nhìn chăm chăm vào mình, ngại ngùng rống lên một tiếng, móng vuốt vung ra, đẩy cả cơ thể Trần Không và chủy thủ của hắn ta bay ra 3 mét.
Ba người còn lại thấy vị đại ca mà mình luôn sùng bái ngã lăn quay ra đất, hai chân bất giác mềm xuống. Nửa cái ý nghĩ phản kháng cũng không có.
Dù sao, là người bình thường, đối với siêu năng lực luôn ẩn ẩn có sự kính sợ.
/-
Trong căn phòng bằng đá.
Tô Ngọc Châu hai vai gánh cái balo to to đi trước, theo sau là Hạ Duy, Thạch Sang và đám người.
Hiện tại đã đến trưa, bọn họ chỉ cần rời khỏi núi Cấm trước khi trời tối liền an toàn.
Lâm Thiên và An An không hề biết sự tồn tại của lũ dơi biến dị, vừa đi vừa tình tứ. Hạ Duy và Tô Ngọc Châu ai cũng ít nhiều có chút chột dạ vì giấc mộng kia, không khí rất vi diệu.
Hạ Duy sợ mình không nhịn được vi phạm đạo đức. Lý trí và con tim tranh cãi kịch liệt cái vấn đề làm cầm thú và không bằng cầm thú.
Thật cũng không tính là cầm thú, Tô Ngọc Châu đã đủ tuổi rồi, là loli hợp pháp a!
Tô Ngọc Châu thì sợ mình theo thói quen làm ra động tác ỷ lại vào hắn, sẽ bị hắn đoán ra gì đó. Dù sao trước giờ nhỏ đối với hắn đều là dưới cơ, bị hắn ăn gắt gao.
Hơn nữa, bây giờ nhỏ chỉ muốn thật nhanh chạy vì thành phố A, gặp Thanh Nhi. Trong mơ, nhỏ đã nuôi nấng con bé ngần ấy năm, sớm đã xem con bé là con mình rồi. Hơn nữa, ngoại hình của Thanh Nhi thật sự rất giống bản thân khi còn nhỏ. Dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng điều đó không đủ làm cho tình cảm vơi ít đi.
Lê Quân đang suy tính làm thế nào để gom tài nguyên cho Lâm Thiên.
Riêng Thạch Sang, người này đầu óc là nhẹ nhàng nhất. Không lo yêu đương, không bận tâm sự nghiệp, chẳng có truy cầu gì, chẳng muốn hơn thua với ai.