Hạ Duy đi về phía đám người Thẩm Thường Ca để hỏi đường, Thẩm Thường Ca tỏ thái độ lạnh nhạt, xua đuổi. Hắn thấy vậy cũng không có rời đi, chỉ quay trở về xe mình, bắt đầu bài biện đồ đạc.
Thẩm Thường Ca và đồng bọn vừa xem vừa ngốc.
"Thường Ca, hai người họ... Là muốn cắm trại trước mặt mình à?"
"Chắc là không phải vậy đâu nhỉ?"
"Ai đó nói là không phải đi..."
Hạ Duy thật sự cùng với Thạch Sang đang dựng lều cắm trại.
Hắn muốn làm ra một vị trí thoải mái xem xem đám người kia tiếp ứng nhau như thế nào.
Vậy là cách chân núi Cấm không quá xa, có hai nhóm người lặng im không lên tiếng. Một bên là Thẩm Thường Ca, đang yên tĩnh đợi người chắp nối tới. Một bên là Hạ Duy, đang nướng thịt.
Tiểu Nhất ngửi thấy mùi thơm bay tới, nước miếng đã sớm không ngăn được.
"Thường ca, em đói!"
"Tiểu Nhất ngoan, không đói!"
"Không phải ông chủ sắp xếp công việc cho chúng ta sao? Khi nào chúng ta mới được làm? Rồi khi nào chúng ta mới làm xong để trở về?" Tiểu Nhất dùng giọng u oán hỏi.
Thẩm Thường Ca nghe vậy trầm mặt không đáp. Hắn đã biết bên kia cố tình đến trễ để hạ mã uy. Nhưng trễ nhiều giờ như vậy thật sự là quá đáng. Từ lúc Hạ Duy dựng lên cái lều đầu tiên, đến bây giờ hắn ta thảnh thơi ngồi trên ghế nướng thịt. Tính ra cũng hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Hơn nữa, không biết lúc người ta tới nhìn thấy Hạ Duy đang nhởn nhơ ngay trước mặt có ép hắn ra tay không. Tới lúc đó hẳn là khó xử lắm.
Tên Hạ Duy này cũng thật cứng đầu, đuổi mãi không đi. Không biết tính mạng của mình đang bị uy hϊếp thì thôi đi, còn nướng thịt, thật là muốn tìm chết!
Bên kia, Hạ Duy thần thái ung dung, nhưng nội tâm là cảnh giác, còn có một chút khẩn trương. Mặc ngoài không khác đi dã ngoại là bao, nhưng trên thực tế là đang chờ đợi.
Tô Ngọc Châu từng nói, ngày hôm nay sẽ phát sinh dị biến, sẽ có rất nhiều sinh vật lạ sẽ từ trong sương mù bay ra tấn công con người, những người ở trong phạm vi công kích đều không thoát khỏi cái chết. Lần này quân đội tử thương thảm trọng, rút ra bài học vô cùng đắc giá. Bởi vậy hắn mới không sợ lộ mặt, nhưng vẻ ngoài biểu diễn vẫn phải làm tốt, xem như dành thái độ tôn kính đối với nghề.
An ổn một lát, Thường Ca thật sự nhịn không nổi nữa, chủ động đi về phía Hạ Duy.
"Ê, đổi chỗ cắm trại đi. Ở đây không an toàn!"
"Chẳng phải mấy người cũng đang ở đây sao?" Hạ Duy ra vẻ nghi hoặc hỏi
"Bọn tao khác, mày khác!"
"Khác chỗ nào? Chẳng lẽ mấy người sắp có giao dịch phi pháp. Người nào chứng kiến sẽ bị diệt khẩu... Haha.."
"Đúng vậy thì sao, mày có cút đi chưa?" Thường Ca nhe răng trợn mắt nói "Ở đây một hồi là phải chết!"
"Eo sợ thế, tao báo công an!"
Thẩm Thường Ca "..."
Đây rốt cuộc là hạng người gì à?
Bất đắc dĩ, Thường Ca rút con dao găm của mình ra, một mặt hung ác hỏi:
"Bây giờ mày có đi hay không?"
"Tao không~"
Đang lúc hay người giằng co, đột nhiên có một chiếc xe của quân đội chạy tới. Xe dừng, có ba người bước xuống.
Vừa thấy họ đến, ánh mắt của Hạ Duy đã khoá chặt vào hình xăm con mắt trên tay một người đi phía sau.
Thật không ngờ người này lại ở trong quân. Thảo nào cha hắn gần như lục lọi hết mọi ngóc ngách của L thành cũng tìm không thấy.
"Mấy người là ai, không biết khu này đang giới nghiêm sao?" Quân nhân đi đầu nghiêm nghị hỏi, theo đó là tư thế sẵn sàng chiến đấu bày ra.
Thường Ca nhìn thấy người tới, phát hiện thân phận của đối phương, lập tức làm theo kế hoạch từ trước mà thành thật nói:
"Chúng tôi cùng nhau đi dã ngoại, nhưng chạy lạc, lại hết xăng rồi, không biết làm sao..."
"Cầm dao làm gì?" Quân nhân đi đầu vẫn không buông xuống cảnh giác, cau mày hỏi.
Thường Ca cũng thật bất đắc dĩ, vốn chỉ hù doạ người khác một chút liền bị bắt tại trận. Thật cmn xui xẻo. Với lại trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm gì trái pháp luật. Lúng túng quá làm sao bây giờ.
Người có hình xăm trên tay thấy vậy, định mở miệng giải nguy một câu. Không ngờ lúc này Hạ Duy lại lên tiếng:
"Cầm dao đương nhiên là để cắt thịt a..." Dứt lời, hắn còn chỉ chỉ về phía cái vỉ nướng đang bốc khói nghi ngút.
"Đám nhóc này chắc không phải nói dối đâu" Người đàn ông có hình xăm thuận theo, nói tiếp "Thời bây giờ toàn là đam mê rừng sâu núi thẳm, đi phượt, đi xuyên lục địa gì đó... Với lại lệnh cấm lưu thông cũng không phổ biến rộng rãi, khả năng là chúng không biết"
Mặc dù theo kế hoạch ban đầu có 5 người, nhưng bây giờ xuất hiện 7 người. Trong lòng kẻ có hình xăm cảm thấy rất nghi vấn. Hắn quan sát Hạ Duy, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai. Tình thế hiện tại, hắn càng không thể trực tiếp tiến lên hỏi nguyên do, chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Tuy hắn được sắp xếp làm người chắp đầu, nhưng thực quyền trong quân không cao, bất đắc dĩ mới dùng cách này mang đám người Thẩm Thường Ca vào.
Vụ ám sát Hạ Duy lần trước mặt dù là chính hắn tỉ mỉ bố trí. Nhưng mỗi lần nhắc đến Hạ Duy, hắn đều bảo đàn em lên mạng tra cứu. Không có rảnh in ra tấm hình rồi phát cho từng người từng người một. Chính vì vậy, hắn không nhận ra Hạ Duy.
Hạ Duy thấy ánh mắt xa lạ của kẻ có hình xăm, thật sự bất ngờ. Hắn nghĩ đến rất nhiều phương án để giở trò. Cuối cùng chẳng thực hiện được cái nào.
Vậy cũng tốt.
/-
Trạm gác thuộc quân khu A
"Đội trưởng, không ổn!" Một người nam hớt hải gõ cửa phòng chỉ huy.
Người đang tiếp đón đám người Diêu Phù thấy vậy sắc mặt sa sầm xuống, cảm thấy phong thái quân nhân bị tên thuộc hạ ngu ngốc này làm mất hết, mặt mũi có chút căng không được.
"Vào đi!"
"Báo cáo, sương mù có dị biến, đang chuyển sang màu đen, diện tích lan rộng với vận tốc cao, dự đoán trong vòng 50 giây nữa sẽ bao trùm đến chỗ của chúng ta!"
"Là sao? Có điều tra được nguyên nhân chưa?"
"Đội trưởng, tình hình hiện tại rất cấp bách, chúng ta không thể nào xác định được trong đó có nguy hiểm hay không..."
Diêu Phù đứng một bên nghe vậy nhíu mày, dùng giọng nói thanh lãnh của mình lên tiếng:
"Đội trưởng Giang, tôi kiến nghị rút lui!"
Giang Chấp vừa nghe thuộc hạ báo cáo đã có ý định rút lui ngay lập tức, thế nhưng khi nghe Diêu Phù nói, không biết cọng gân nào nối sai, hắn cau mày phản bác:
"Nhiệm vụ của chúng tôi là thủ ở đây! Không có lệnh của cấp trên, sẽ không rời đi..."
"Tôi có bảo anh làm trái lệnh sao?"
"Cần cô dạy?"
"Gây sự vô cớ!" Không thể hiểu được.
Giang Chấp dường như ý thức được bản thân nói sai, nhưng không hiểu sao cứ có một ý chí thôi thúc hắn làm vậy. Rõ ràng từ lúc Diêu Phù bước vào, hắn cảm thấy Diêu Phù vô cùng xinh đẹp, nếu có cơ hội sẽ thử tiếp xúc một chút. Không hiểu sao hiện tại lại thành ra như vậy.
"Xin lỗi, là tôi nóng nảy"
Đột nhiên, trời tắt nắng!
Diêu Phù chạy về phía cửa lớn, chỉ thấy khắp nơi đã bị bóng đêm bao trùm. Là sương mù màu đen, nó đến nhanh hơn báo cáo quá nhiều.
Giang Chấp cũng nhận ra là không ổn, lập tức bật đèn lên. Bởi vì thời gian hiện tại là chạng vạng, đã có nhiều chỗ bật đèn sẵn, may mắn không dẫn đến hỗn loạn. Thế nhưng ai cũng nơm nớp lo sợ, bắt đầu tập trung lại nơi có đèn sáng nhất. Giang Chấp lúc này không hề trì hoãn mà liên hệ với cấp trên. Bây giờ không phải là vấn đề rút lui hay không nữa rồi.