Chương 4

Lúc về đến nhà, đã gần 12 giờ, người gác cổng cũng sớm đi ngủ rồi.

Không biết Vụ Dạ ngủ chưa, hẳn là chưa có ngủ, vì lúc anh kéo một thân mệt mỏi ướt dầm dề đi qua hành lang thì nhìn thấy phòng ngủ Thủy Vụ Dạ còn lộ ra ánh đèn.

“Anh làm sao trễ như vậy mới trở về?”

Thủy Vụ Dạ mơ hồ mang theo trách cứ nói chuyện làm anh lấy làm kinh hãi. Em trai chủ động quan tâm anh khiến anh rất cao hứng không phải sao. Nhưng lúc này anh không muốn để em trai anh nhìn thấy bộ dạng chật vật này của anh, nói một câu vừa qua nhà bạn chơi, liền nhanh chóng trở về phòng của mình.

Bên trong giọng nói của Thủy Linh Thần rõ ràng nghẹn ngào làm cậu cảm thấy kỳ quái, lập tức hiểu được, từ phía sau bắt được cánh tay của anh: “Anh vì người phụ nữ kia mà khóc?” Cậu có chút không dám tin tưởng mà mang điểm phẫn nộ.

Đột nhiên Thủy Vụ Dạ làm anh cả kinh, quay đầu trừng mắt với khuôn mặt đẹp đẽ quá mức trước mặt.

“Lời này là có ý gì?”

“Nhược Băng điện thoại cho em, nói đã cùng anh chia tay rồi, không phải sao?”

Thủy Vụ Dạ môi hơi nâng lên, tựa như cười mà không phải cười, dáng dấp kia của cậu đủ để khiến nam nhân một trận run chân, nhưng đối với Thủy Linh Thần đã cùng cậu chung sống hơn mười năm lại không có tác dụng, anh chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, vì sao Nhược Băng lại cố ý đem chuyện bọn họ chia tay nói cho Vụ Dạ biết “Tuy rằng cậu ấy so với em nhỏ hơn hai tuổi…” Lời Liễu Nhược Băng từng nói chợt vang lên trong lòng anh… Lẽ nào…

“Em cùng Nhược Băng là quan hệ gì…?” Anh cảm giác được lúc chính mình nói cũng có chút run rẩy liên tục.

“Trải qua mấy lần lên giường, anh nói xem là quan hệ gì…” Cậu cười đến một bộ dáng dấp khả ái vô hại.

Hô… Anh ở trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh. Tại sao lại như vậy? Kết quả này anh không kịp chuẩn bị, nhưng lại là sự thật chính xác trăm phần trăm.

“Vậy em phải đối xử với cô ấy thật tốt” Thời điểm như thế này anh là nên nhìn thoáng một chút.

“Ồ… Tại sao?” Thủy Vụ Dạ ngoẹo cổ nghi hoặc, đưa ra nghi vấn.

Nhìn cậu lúc này một bộ dáng không rõ khiến Thủy Linh Thần còn nghĩ mình thật sự nói gì đó làm người này khó hiểu, nhưng…

“Tại sao? Cô ấy hiện tại là bạn gái của em, đúng chứ?” Anh không tự chủ cất cao giọng.

“Làm sao có khả năng…” Thủy Vụ Dạ tuyệt lệ dung nhan dao động ra một nụ cười.” Em chỉ cùng cô ta lên giường, lại không bảo cô ta là bạn gái của em”.

Câu nói như thế này mà cậu cũng nói được ư? Thủy Linh Thần tức giận vung nắm đấm hướng về phía khuôn mặt được trời cao ưu ái hoàn mỹ của Thủy Vụ Dạ mà vung tới, nhưng lại phát hiện cậu cũng không có dự định né tránh thì dừng lại.

“Em tại sao không tránh?” Quả đấm của anh dừng trước chóp mũi Thủy Vụ Dạ. Nếu anh không dừng lại đúng lúc, người em trai nhìn như nhu nhược trước mắt này nhất định bị anh đánh gãy mũi.

“Anh thật sự thích cô ta như thế sao?”

Anh nhìn thấy Vụ Dạ khẽ nhíu lông mày, tựa hồ mang vẻ cô đơn nồng đậm, mà sầu bi bên trong đáy mắt trái tim càng đau đớn như roi quất vào từng nhát.

Thế là xong, anh cái gì cũng không muốn nói nữa, anh hiện tại rất mệt, thật sự rất mệt, cảnh vật trước mắt đều đang vặn vẹo, liền ngay cả gương mặt sầu bi kia của Vụ Dạ cũng vậy, anh chỉ là không hiểu vì sao cậu phải lộ ra loại dáng vẻ này, người bị hại hẳn là anh mới đúng a.

“Này! Anh vẫn ổn chứ?” Theo ý thức mờ ảo, anh chỉ nghe câu nói mang theo nồng nặc bất an từ Vụ Dạ, hẳn là ảo giác đi!

Anh mơ thấy một giấc mơ, trong mơ em trai ở trong l*иg ngực anh không ngừng mà gào khóc, trong di ảnh của mẹ cười rất tươi, Vụ Dạ càng lớn càng giống mẹ, còn có, ánh mắt ba nhìn Vụ Dạ có chút kỳ quái, trong ánh mắt lóng lánh ánh sáng đều mang ý vị như thế nào?… Muốn bảo vệ Vụ Dạ… Anh đã đối với di ảnh của mẹ nói như vậy…

Mí mắt rất nặng nề, anh cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt chính là gương mặt trắng xám tràn ngập lo lắng của Vụ Dạ.

“Anh hai, anh rốt cục tỉnh rồi…”

Không nghe lầm chứ, Vụ Dạ lại gọi anh một tiếng anh hai, đã một năm trôi qua, cậu đã không còn gọi như vậy nữa.

“Anh làm sao vậy…” Anh từ trên giường ngồi dậy.

“Anh bị sốt.” Giúp anh lót gối mềm ở phía sau, để anh có thể thoải mái dựa vào.

Chẳng biết vì sao, hai người đều không nói lời nào, thời gian lúc hai người trầm mặc nhẹ nhàng trôi qua.

“Anh hai…” Thủy Vụ Dạ nhẹ kêu một tiếng.

“Ừm…” Anh ôn nhu trả lời một câu.

“Chuyện của Nhược Băng… Em xin lỗi…” Âm thanh tựa hồ đang gượng ép phát ra từ trong yết hầu.

Vụ Dạ cúi đầu, không cho anh nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ thấy lông mi thật dài đang không ngừng nhấp nháy, cho thấy rằng chủ nhân nó hiện tại có bao nhiêu bất an cùng bàng hoàng.

“Nhưng em thật sự rất sợ, em đã mất đi mẹ, nếu như anh cũng cùng Liễu Nhược Băng đi rồi, em phải làm sao…” Cậu bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Thủy Linh Thần.

“Em hiện tại chỉ có anh là anh trai em, anh đừng bỏ rơi em, đừng không cần em… Van cầu anh… Anh hai…”