Luôn có những tình huống xảy ra không hề ngờ trước, giống như khi Lăng Vân Trúc và Lãnh Thần Phong tiến vào căn nhà tranh kia, nhìn thấy căn phòng gần như trống rỗng.
Tại sao lại nói gần như trống rỗng? Bởi bên trong căn nhà ngoài hai bức họa treo trên tường đối diện lối vào ra thì không còn thứ gì khác.
“Trời ạ, ta không nhìn lầm chứ?” Lăng Vân Trúc ôm đầu, chạy như bay vào trong nhà, nhìn trân trân vào hai bức họa – thứ tồn tại duy nhất trong căn phòng miệng lầm bầm “Không thể nào”
Cô đã chuẩn bị tâm lý sau khi bước vào căn nhà sẽ được kinh diễm một phen. Kết quả kinh diễm thì không có, nhưng kinh ngạc thì không ngớt.
Cô nghĩ rằng nếu như đến thử thách để tiến vào căn nhà cũng có, vậy hẳn thứ bên trong căn nhà giá trị sẽ không tệ, không vài núi bảo bối thì cũng là vàng bạc châu báu.
Nhưng không, cái gì cũng không có, chỉ có hai bức họa mà thôi.
“Nha đầu, bình tĩnh” Lãnh Thần Phong luôn đứng một bên lúc này thong thả đi qua vỗ đầu cô “Nàng quá xem thường Sáng Thế Thần rồi, muốn lấy được đồ của hắn làm sao có thể chỉ vượt qua một thử thách?”
Lăng Vân Trúc đang ôm đầu than vãn nghe thế liền khựng lại. Phải ha, cô quả nhiên bị con ma tham lam nhập vào làm cho mất khôn rồi.
Người kia là Sáng Thế Thần đó – người đã tạo ra thế giới này, đồ của hắn sao có thể chỉ giải một bàn cờ là lấy được chứ? Cho nên có nghĩa, căn nhà này cũng là một thử thách của hắn.
Vì thế tầm nhìn của hai người liền dừng trên hai bức họa. Nhưng không nhìn thì thôi, một khi nhìn thấy lại khiến hai người hoảng hốt trong lòng.
Hai bức họa trên tường, một bức vẽ nam nhân, một bức vẽ nữ nhân. Nhưng điều không ngờ được chính là hai người này lại có dung mạo giống với Lăng Vân Trúc và Lãnh Thần Phong như đúc.
“Phong, ngươi thấy phải không? Hai người kia nhìn thật giống chúng ta?” Lăng Vân Trúc sửng sốt bám lấy tay Lãnh Thần Phong, lòng trở nên không an ổn. Dường như có thứ gì đó chợt thoáng hiện trong đầu cô nhưng lập tức liền biến mất. Rốt cuộc là chuyện gì? Chả lẽ hai người trên kia có liên quan đến cô và Phong?
Lãnh Thần Phong sau khi thấy bức họa vẫn luôn trầm mặc. Bây giờ lòng của hắn cũng ngổn ngang. Hắn cũng có cảm giác có thứ hiện lên trong đời nhưng không cách nào nắm bắt được, thấy nha đầu bất an liền kéo cô vào lòng, dịu dàng nói “Nha đầu, không sao hết. Chúng ta cùng nhau làm rõ là được”
Lăng Vân Trúc nghe lời trấn an của Lãnh Thần Phong tâm cũng dần bỉnh ổn hắn. Hai người đến gần hai bức họa hơn.
Nói hai người trên hai bức họa này giống họ nhưng thật ra chỉ giống đến tám phần mười.
Cái người giống Lăng Vân Trúc có khí chất tự băng liên, vô cùng lạnh lùng, da trắng như tuyết, mặt phượng kiêu kì, làn môi chúm chím như anh đào mới nở,
ba ngàn sợi tóc được vấn nhẹ lên bằng trâm làm từ Dương Chi Bạch Ngọc,
xinh đẹp đến khuynh đảo thế nhân. Trên tay nàng cầm thanh trường kiếm màu bạc có ấn kí hoa sen, cả người vô hình chung tỏa ra áp lực khiến người ta không thể không cúi đầu. Điểm này lại khá giống với Lăng Vân Trúc ở kiếp trước khi thực hiện nhiệm vụ.
Còn người giống Lãnh Thần Phong trên người mặc trên mình trường bào dạ sắc, có thể nhìn thấy hình rồng uốn lượn được thêu bằng chỉ vàng thoắt ẩn thoắt hiện trên vạt áo, cộng thêm khí thế vương giả cao ngạo của hắn, ánh mắt sắc bén như đao, gương mặt góc cạnh như tượng tạc, thân hình cao lớn uy vũ, trên lưng treo một thanh đao có ấn kí hắc long, so về sự lãnh khốc cuồng ngạo thì vẫn hơn Lãnh Thần Phong mấy phần.
Lăng Vân Trúc so với bức họa giống mình lại bị cuốn hút bởi người giống Lãnh Thần Phong hơn. Trong tim cô không hiểu sao lại ẩn ẩn sự chua xót không nói nên lời, chân vô thức tiến về phía trước, dường như có tiếng nói bảo cô chạm vào bức tranh kia.
Lãnh Thần Phong cũng vậy, hắn cũng bị hành động vô thức của mình làm cho kinh ngạc. Bức họa có hình người giống nha đầu cũng đang vẫy gọi hắn chạm vào. Nhưng hắn là người lí trí rất cao, trong đầu lướt qua suy nghĩ thật nhanh liệu đây có phải cái bẫy hay không. Nhưng ngay khi hắn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Lăng Vân Trúc đã chạm vào bức tranh và lập tức bị hút vào.
Lãnh Thần Phong chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi hơn lúc này. Nha đầu của hắn bị hút vào ngay trước mắt hắn, mà hắn lại không làm được gì hết.
Hắn vội vàng sờ lên bức họa, nhưng chẳng tìm được gì. Mà lúc này bức họa còn lại vẫn tiếp tục vẫy gọi hắn. Lãnh Thần Phong cắn răng nghĩ. Có lẽ đường đi vào của hắn là bức họa kia. Vì vậy hắn liền đưa tay chạm vào bức họa người giống Lăng Vân Trúc. Không ngoài dự đoán, hắn quả nhiên bị hút vào.
“Nha đầu, ta lập tức sẽ tìm thấy nàng. Chờ ta”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tác giả lảm nhảm: Dạo này bận quá trời =.= Vừa đi làm vừa đi học để ra thời gian rảnh thật khó ~ Thôi thôi, tiếp tục cố gắng nào =.=