Nam nữ nên duyên sự như cốKết thành đăng hoa thả dòng trôiĐèn hoa chưa tắt tình còn giữNiên kiếp thay đổi tình có phôi?Hễ là người trụ ở kinh thành Lãnh Ngân quốc thì không ai không biết bài thơ này, đặc biệt là trong dịp hội Hoa Đăng bốn năm một lần, nhiều đôi nam thanh nữ tú đều dùng bài thơ này thay cho lời chào hỏi, cũng là thay cho lời mời cùng nhau đến hồ Lam Dạ thả đèn hoa.
Kinh thành có hội này kể ra cũng từ một cố sự mà thành.
Nghe nói hơn ngàn năm trước tại hồ Lam Dạ, lúc ấy thời điểm Lãnh Ngân quốc lạnh nhất trong lịch sử, cả kinh thành bị bao bọc bởi lớp tuyết trắng xóa, mặt hồ Lam Dạ đều kết thành lớp băng dày, thế nhưng ở giữa mặt hồ ấy lại bất ngờ mọc một đóa Lam Liên phát sáng tuyệt đẹp, cho dù tuyết rơi liên tục nhưng không cách nào chạm tới cánh hoa của nó.
Mọi người thấy đóa Lam Liên kì lạ này liền khẳng định không phải vật phàm, không ít kẻ nổ lòng tham muốn có được nên cho người đi hái, nhưng lại không ai có thể tiếp cận được Lam Liên, bởi chỉ cần tới gần nó sẽ lập tức bị khí tức bao quanh nó chấn bay ra ngoài.
Rồi một ngày thời điểm lạnh nhất ấy cũng qua đi, băng tuyết đã tan hết, Lam Liên vẫn một mình tỏa sáng giữa hồ Lam Dạ. Thế nhưng vào trong một tối, có chàng thư sinh tên Thuấn Nhan, bởi thi công danh không đỗ, gia cảnh lại nghèo không còn khả năng thi lại, tiếc nuối quãng thời gian mười mấy năm dùi mài kinh sử, túng quẫn không chịu nổi nên định nhảy xuống hồ tự vẫn.
Khi Thuấn Nhan nhảy xuống hồ, quang mang quanh Lam Liên bỗng nhiên tỏa sáng hơn bao giờ hết, dần biến thành một lam y nữ tử mỹ lệ khuynh thành.
Nàng cứu chàng thư sinh, đem chàng trở về nhà, một mực ôn nhu chăm sóc trở đợi chàng tỉnh lại.
Thuấn Nhan vốn tưởng mình đã chết, ai ngờ trời lại cứu dỗi kẻ hèn, để hắn còn sống, hơn nữa lại may mắn tạo ngộ một nữ tử xinh đẹp đối với mình ôn nhu, trong lòng thầm nhủ trời cao còn có mắt.
Hai người rất nhanh liền nhất kiến chung tình, lam y nử tử nguyện ý ở lại cùng Thuấn Nhan.
Thì ra nàng tên là Tịnh Liên – Thần khí vẫn đi qua Băng Thần Băng Tịnh Huyền, chẳng qua khi Băng Thần đi qua Lãnh Ngân quốc lỡ làm rơi nàng xuống hồ Lam Dạ, đây cũng là nguyên do vì sao Lãnh Ngân quốc quanh năm một mùa lại phát sinh giá tuyết.
Lam Liên hồ Lam Dạ trong một đêm cứ như vậy biến mất, làm người kinh thành không khỏi một phen xôn xao. Có rất nhiều lời đồn sau chuyện này, nhưng ngàn lần không người nào nghĩ đến Lam Liên lại biến thành người rồi cùng một chàng thư sinh nghèo khỏ sống ở rừng trúc ngoại ô kinh thành.
Ngỡ tưởng đôi nam nữ có thể hạnh phúc sống một cuộc đời phu thê đầm ấm, ai ngờ Băng Thần đến một ngày lại tìm đến.
Băng Thần muốn lấy lại Thần khí của mình, đó là điều thiên kinh địa nghĩa, nhưng Thuấn Nhan và Tịnh Liên lưỡng tình tương duyệt, nào đâu có nguyện cùng nhau tách ra. Chỉ là ý trời khó cưỡng, Thuấn Nhan đành trong lòng chảy máu để Tịnh Liên trở về với Băng Thần.
Trước khi rời đi, Tịnh Liên đã hẹn với Thuấn Nhan, cứ bốn năm một lần và rằm tháng ba, chỉ cần trước hồ Lam Dạ thả đèn hoa xanh xuống mặt nước, nàng nhất định sẽ tới để gặp chàng.
Thuấn Nhan theo ước hẹn của Tịnh Liên mà đến hồ Lam Dạ thả đăng hoa. Bốn năm một lần, vào rằm tháng ba, người ta đều thấy một chàng thư sinh đem đăng hoa thả xuống hồ Lam Dạ, ngay sau đó sẽ có một lam y nữ tử xinh đẹp đến bên chàng, hai người ở bên nhau cho đến khi đèn đã tắt, lam y nữ tử như có như không từ biệt chàng thư sinh.
Mọi người truyền tai nhau câu chuyện này, sau liền cùng nhau đúng thời điểm đem đèn hoa thả xuống, mong cho đăng hoa lâu tắt thêm một chút, như vậy Tịnh Liên và Thuấn Nhan sẽ có thêm nhiều thời gian ở cùng nhau.
Truyện này diễn ra như thế cho đến khi Thuấn Nhan chết đi, nhưng người ta vẫn theo thói quen thả đèn vào thời điểm bốn năm một lần rằm tháng ba, dần dần trở thành lễ hội không thể thiếu của kinh thành Lãnh Ngân quốc.
.
Lãnh Thần Dương cùng Liễu Hoàn Hoàn đi dạo trên đường phố tấp nập, Liễu Hoàn Hoàn ngay lập tức bị thu hút bởi những mặt hàng mới lạ bày bán bên ven đường. Chỉ cần nàng ứng món nào sẽ chạy như bay tới, riêng Lãnh Thần Dương mải chạy theo nàng thôi cũng mệt đứt hơi.
“Thanh Dương, huynh không phải còn có việc cần làm sao? Huynh cứ đi đi, khi nào xong việc, chúng ta hẹn nhau tại tửu điếm Vân Túc là được”
Sau một hồi chạy qua chạy lại chán chê, Liễu Hoàn Hoàn mới nhớ ra Hoàng Thanh Dường này xuất cung là có việc cần làm, không khỏi cảm thấy xấu hổ đối với hắn nói.
“Không việc gì, công chuyện của ta không gấp lắm, cứ để ta bồi nàng đi” Lãnh Thần Dương nhìn ra dáng vẻ xấu hổ của nàng cảm thấy thật khả ái, môi liền vẽ lên nụ cười ôn như.
“Thật không sao chứ? Huynh không cần vì ta mà lỡ công chuyện, như thế sẽ làm ta áy náy” Biết hắn bất chấp công chuyện mà muốn tiếp tục bồi nàng, Liễu Hoàn Hoàn đương nhiên vui vẻ, nhưng trong nội tâm vẫn hàm theo áy náy và lo lắng.
“Không sao thật mà. Hay là bây giờ ta đem nàng đi mua hoa đăng nhé?”
“Được”.