Chương 20: Tôi… trở nên thật kỳ lạ

Lê Nhân nhìn l*иg ngực hình dáng rõ ràng của anh, mấy múi cơ bụng này cũng khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy tay chân ngứa ngáy.

Lê Nhân nhìn vào đôi mắt sáng trong và sâu thẳm kia, vươn tay ra sờ sờ l*иg ngực của anh: “Ừm… Nhiệt độ bình thường, không bị nhiễm trùng.”

Mặc Kiêu gật nhẹ đầu, nhìn bàn tay nhỏ của cô di chuyển trên người mình, anh cảm thấy cả người có hơi khô nóng. Sau đó chỗ nào đó lặng yên ngẩng đầu.

“Tôi, trở nên thật kỳ lạ…” Đôi mắt của Mặc Kiêu đỏ au, khả năng tự chủ của anh hình như không thể dùng.

Không thể khống chế được sự biến hóa của cơ thể mình. Chuyện này là sao?

Lê Nhân cũng nhìn ra sự biến hóa của anh, cô nhanh chóng rút tay lại, trên mặt cô cũng xuất hiện một rặng mây hồng.

Cô trừng mắt liếc anh một cái: “Lưu manh!”

Nói xong cô lập tức tranh thủ thời gian đứng lên định chạy ra ngoài. Tình huống này không khỏi quá lúng túng!

Mặc Kiêu lại bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, kéo ngược cô quay về: “Tôi trở nên thật kỳ lạ. Tôi không biết vì sao nữa…”

Anh rất muốn ôm cô một cái, như thế sẽ khiến cho anh cảm thấy rất dễ chịu.

Nhưng mà cô sẽ lại tức giận, vậy nên anh mới không dám, chỉ có thể vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại của cô.

“…” Mặc dù Lê Nhân chưa từng ăn thịt heo, nhưng đã nhìn thấy heo chạy.

Kiếp trước giữa cô và Tiêu Thanh ngay cả cái nắm tay còn không có, nhưng mà cô đã từng được nữ vương đời trước phổ cập khoa học về chuyện này. Lúc người đàn ông động tình, cơ thể sẽ có phản ứng, mà rõ ràng nhất chính là ——!

Đôi mắt của Lê Nhân không dám nhìn về phía nào đó, trên mặt cũng nóng rát đến hoảng. Cô chỉ muốn sờ cơ ngực cơ bụng của anh một tí thôi mà, cũng không có ý định làm chuyện khiếm nhã gì với Mặc Kiêu đâu.

Thật! Cô thề!

Đơn thuần là thưởng thức! Không có tà niệm!

“A Nhân…” Mặc Kiêu cất giọng nói khàn khàn gọi tên cô một tiếng. Trong tiếng nói kia có thêm mấy phần du͙© vọиɠ kìm nén.

“Khụ khụ khụ——” Nhìn vào đôi mắt kia của anh, Lê Nhân làm ra vẻ không có vấn đề gì nói: “Đây là di chứng sau khi bôi thuốc, anh chỉ cần dùng nước tắm từ phần hông trở xuống, đợi một lúc là đỡ.”

Đôi mắt của Mặc Kiêu dán vào người cô, thấy dáng vẻ thẳng thắn vô tư này của cô, cái hiểu cái không gật đầu.

Lê Nhân cảm thấy lừa gạt người này thật dễ. Sau này những lúc “thưởng thức” anh xong có thể xúi anh đi tắm nước lạnh, ha ha ha.

“Được rồi, anh đi tắm một lần đi, loại bỏ cảm giác của cơ thể anh. Tôi ra ngoài xử lý một ít chuyện trước, ngoan.” Tâm trạng của Lê Nhân rất tốt. Loại đàn ông hoàn mỹ mà trong sáng thế này vậy mà lại rơi vào trong tay mình, trời ạ!

“Ừm, tôi tắm rất nhanh.” Mặc Kiêu đi vào trong phòng tắm của cô.

Lê Nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc cô đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nhớ ra, mẹ nó đây hình như là phòng của cô!

Kia là phòng tắm của cô!

Nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, khóe miệng Lê Nhân giật một cái. Lần sau nhất định không thể để cho anh tắm rửa ở trong phòng của cô.



Lê Nhân sửa sang lại dung nhan của mình một chút, lúc đi xuống lầu lập tức nghe thấy rất nhiều giọng nói của con gái líu ríu truyền đến từ phòng khách. Mức ầm ĩ kia không thua gì ba trăm con vịt kêu to cùng một lúc.

“Sao Y Vân còn chưa đến nữa vậy.”

“Nhất định là ngủ quên.”

“Thật là, đã nói hôm nay cho chúng ta mượn mấy chục chiếc xe RV đi ra ngoại thành chơi rồi.”

“Nhanh thôi, gọi điện thoại hỏi một chút…”

“Vừa gửi tin nhắn Wechat xong, nó nói là đang trên đường tới.”

“Vậy là tốt rồi. À mà Manh Manh này, túi xách phiên bản giới hạn cậu vừa nói ấy, nó đã bán chưa?”

“…”

Lê Nhân sờ cằm. Y Vân… Hạ Y Vân à, con gái nhỏ của Hạ Tây Văn, Nhị Đương gia của bang Lam Diễm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng Lê Nhân khẽ nở nụ cười. Người có khả năng hạ độc hại chết cô nhất chính là Hạ Tây Văn. Dù sao thì cha bệnh nặng, còn cô cũng đã chết, không phải bang Lam Diễm cứ thế rơi vào tay Nhị Đương gia là ông ta sao.

Hơn nữa, bình thường ông ta cũng không xem trọng mình, lúc nói chuyện với cô cũng hét to.

Xem ra, vẫn phải chơi với bang Lam Diễm này rồi.