Chương 37: Phù hợp

Ánh mắt Việt Kỳ thâm thúy nhìn dáng vẻ cô gái bị ức hϊếp đến ngô nghê ngốc nghếch, lại không kiềm chế được mυ"ŧ lấy cánh môi cô gái, ánh mắt cô gái ướt sũng, môi hồng hồng lộ ra ánh nước.

"Em ghét sao?" Anh khàn giọng hỏi.

Không ghét. Kiều nhiên lắc đầu, ánh mắt có chút tán loạn, không cách nào tập trung. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, anh trai có làm cái gì với cô thì cô cũng không chán ghét, chỉ là, có chút đột ngột, cho nên phản ứng không kịp.

"Vậy có thích không?" Trong thanh âm của Việt Kỳ mang theo chút mê hoặc, lại thấy cô gái lại lắc đầu.

Đôi mắt anh trở nên sâu hơn, chỉ nghe thấy cô gái ủy khuất khi tố cáo: "Đau..."

Trong miệng cô còn có vết thương.

Việt Kỳ chậm rãi buông lỏng thân thể đang căng thẳng, xoa xoa thân thể mềm mại trong ngực, hoàn toàn không cố kỵ mà hôn xuống.

“Anh trai không làm em đau nữa..."

Anh nói như vậy, môi lưỡi nóng bỏng từ khóe miệng cô gái hướng xuống dưới, ở trên cằm cô gái nặng nề mυ"ŧ ra một vết đỏ, sau đó tiếp tục lan xuống phía dưới, lưu lại một chuỗi dấu hôn ướt sũng.

Cô nũng nịu ưỡn cổ lên, tùy ý người đàn ông liếʍ hôn thân thể mình, chỉ là trong ánh mắt có chút mờ mịt, thịt mềm trước ngực bị người đàn ông tinh tế mυ"ŧ mυ"ŧ hôn hôn, một bàn tay to từ bắp chân của cô chậm rãi trượt lên trên, trượt đến đùi cô, cọ xát một chút ở bắp đùi của cô, rồi lại chuyển hướng về phía vị trí mềm mại ướŧ áŧ giữa hai chân cô.

Thân thể Kiều Nhiên nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay cô luồn vào tóc người đàn ông, dường như muốn nói là anh không cần liếʍ mυ"ŧ chỗ đó nữa, có chút đau.

"Anh ơi... em..." Kiều nhiên nhẹ nhàng thở dốc, cảm nhận được ngón tay ngươi đàn ông ma sát ở khe nhỏ của cô, cuối cùng tách mở cái khe kia, thành công chen vào.

"A ha..." Tiếng rêи ɾỉ trong miệng cô vỡ vụn vì không chịu nổi, sau khi ngón tay người đàn ông thò vào, theo bản năng kẹp chặt, một bàn tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, dường như là muốn anh ấy dừng lại, không cần sờ nữa.

Việt Kỳ từ trước ngực cô gái ngẩng đầu lên, trấn an hôn môi cô gái, ngón tay lại khuấy đảo trong huyệt cô gái, tiểu huyệt cô gái ướŧ áŧ mềm mại đến không chịu nổi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vốn còn tồn tại bên trong đã bị hấp thu sạch sẽ, chỉ còn lại chút dâʍ ŧᏂủy̠ trong trẻo.

Trên mặt Kiều Nhiên nổi lên môt tầng ửng đỏ xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, thở dốc dồn dập, mu bàn chân cong lên, ngón chân trắng nõn giương lên, bụng co rút một chút, đột nhiên một khoảnh khắc nào đó, hai chân kẹp chặt hơi buông ra, Việt Kỳ rút tay ra, bàn tay bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô gái tiết ra làm ướt, sáng lấp lánh một mảnh.

"Có đau không?"

Việt Kỳ xoa xoa cái bụng đang bủn rủn của cô gái, ánh mắt cô mềm mại nhìn anh, lắc đầu, "Không đau. Rất hoải mái. ”

Cô thành thật nói. Việt Kỳ cười cười với cô, vén những sợi tóc có chút lộn xộn trên mặt cô lên, cúi người hôn xuống đôi môi mọng đỏ của cô. Kiều Nhiên đáp lại anh, cũng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi của anh, Việt Kỳ bị hành động nhỏ của cô gái làm cho mềm lòng, ánh mắt khẽ rũ xuống nhìn mặt cô gái, trong ánh mắt là sự thâm tình cùng du͙© vọиɠ nhàn nhạt không thể khắc chế.

Chân cô gái bị anh tách ra, chỗ đó đã sớm tràn lan thành tai họa, anh đặt ở trên huyệt khẩu của cô.

"Kiều Kiều." Anh gọi tên cô gái.

Ánh mắt cô gái sớm đã mê ly, mềm nhũn đáp một tiếng, ngoan ngoãn ôm cổ anh, lại đi tìm môi lưỡi của anh ăn lấy ăn để.

"Anh đi vào nhé.”

Lúc chỗ kia bị đẩy ra, Kiều Nhiên có chút không dễ chịu, cô theo bản năng co chặt chỗ kia lại, dùng sức treo ở trên người người đàn ông. Việt Kỳ bị chỗ ẩm ướt kia bao bọc lấy, hô hấp có chút lộn xộn, liền nghe thấy cô gái trước ngực dán chặt vào anh, gọi anh ấy là anh trai.

"Ừm, đau rồi sao?" Anh ấy chôn vào trong cơ thể cô gái, kiềm chế được du͙© vọиɠ muốn điên cuồng rút ra cắm vào, dành ra tinh thần lực để chú ý tới tình huống của cô gái.

Cô gái nhíu mày, đôi mắt hồng hồng nhuận nhuận, dáng vẻ đáng thương.

“......Anh ơi, sau này anh đừng làm thế này với người phụ nữ khác được không?”

Việt Kỳ thiếu chút nữa sợ là mình mà nghe lầm, anh lặp đi lặp lại một câu: "Cái gì? ”

Cô gái có chút chịu không nổi, không biết là thân thể khó chịu hay là trong lòng khó chịu, thanh âm rầu rĩ: "Anh đừng có làm việc này với người phụ nữ khác. ”

“Em không muốn có chị dâu..."

Cô nói xong còn rất ủy khuất, muốn khóc.

Những lời này của cô đã chôn vùi trong lòng nhiều năm, ước chừng là từ lúc ba mẹ xảy ra chuyện.

Ngay từ đầu ỷ vào tuổi còn nhỏ, Việt Kỳ tuổi cũng không lớn, liền trực tiếp lấy một cái cớ rất hợp lý đó là anh trai còn nhỏ không cần yêu đương, đến sau này tuổi đã lớn hơn, Việt Kỳ cũng đến tuổi kết hôn, ngược lại không dám đem loại tâm tư độc chiếm anh trai này biểu hiện ra ngoài, sợ bị nói là không hiểu chuyện.

Việt Kỳ cảm thấy vớ vẩn, hiện tại cây gậy thịt của anh ấy còn chôn trong huyệt hoa của cô gái còn mơ hồ nhảy lên, hai người thậm chí đã phá vỡ rào cản thân phận anh em mà hoàn toàn hợp lại với nhau, vậy mà lúc này cô gái nhỏ kia còn nhắc tới người phụ nữ khác?

Anh cũng làm cho bật cười, nhìn cô gái đang lo lắng cho tương lai thảm thương, lại nói không nên lời, trong lòng còn có chút đau lòng kỳ lạ, anh đem cô gái ôm vào trong ngực, dùng sức đâm vào một chút lại một chút, dùng phương thức này trừng phạt cô, lại khi cô gái nức nở ra tiếng, dùng sức cắи ʍút̼ lỗ tai cô, khàn giọng hứa hẹn.

"Không cần người khác, chỉ có một mình em.”

Hai người sữa nước giao hòa lăn lộn cùng một chỗ, sự ăn ý của anh em ruột được thể hiện rõ ràng ngay lúc này, hai người đặc biệt phù hợp, cả người Kiều Nhiên dường như muốn phóng thích ra nhiều hơn trước, liền ôm lấy người đàn ông đòi hỏi, tiếng thở dốc trong miệng cũng không sao kiềm chế được, chân dài trắng như tuyết kẹp lấy trên thắt lưng người đàn ông, theo nhịp điệu cắm vào rút ra của người đàn ông mà rơi xuống.

Hai người đều đắm chìm trong loại khoái hoạt cực hạn này, thế cho nên khi một con thú nhỏ màu xám nhìn không ra giống loài kia, bây giờ giống như sư như hổ xuất hiện ở rìa không gian, lại không có ai phát giác.

Con thú nhỏ nghiêng đầu, nghe giọng nói của cô gái khác thường, dừng bước.

Mũi nó nhẹ nhàng nhún nhún, tựa hồ ngửi thấy mùi vị nào đó trong không khí khiến con thú nhỏ phát tình.