Chương 35: Hút

Dị năng của Việt Kỳ bạo động.

Tại thời khắc Kiều Nhiên thoát ly khỏi vòng tay của anh, phòng tuyến trong lòng anh hoàn toàn tan nát, trong đầu dường như có thứ gì đó vỡ vụn, cho dù sau đó Kiều Nhiên một lần nữa trở lại trong ngực anh, loại cảm giác bại trận này cũng không thể thay đổi.

Hai mắt anh đỏ ngầu, hô hấp nặng nề mà lộn xộn, cánh tay siết chặt thân thể mềm mại mà trần trụi trong ngực, trong đầu anh bây giờ đang đau đớn kịch liệt, bên tai vang lên tiếng ong ong lộn xộn, thanh âm Kiều Nhiên lúc xa lúc gần, anh hơi nghiêng đầu, xương tai kề sát với đôi môi của Kiều Nhiên, lại chỉ mơ hồ nghe thấy Kiều Nhiên gọi anh là anh trai.

Dị năng của thân thể không khắc chế được cơn cuồng loạn này, một cỗ năng lượng điên cuồng chạy trốn trong cơ thể anh, kịch liệt va chạm xé rách thân thể anh, anh cảm giác da thịt của mình như đang bị xé ra từng vết nứt, những năng lượng kia giống như mũi nhọn điên cuồng muốn xé rách thân thể anh để thoát ra, anh kiệt lực áp chế cỗ năng lượng khó có thể khống chế này, gian nan đem nó hội tụ lại sau đó phóng thích đến xa xa, cách người anh đang che chở trong l*иg ngực càng xa càng tốt.

Rầm một tiếng, tất cả thủy tinh của căn nhà nhỏ này đều bị chấn nát, một dãy sân nhà nông cách căn nhà nhỏ này mấy chục thước cũng ầm ầm sụp đổ, một cơn lốc cuốn lên ngói bụi ngổn ngang trên bầu trời xanh xám, cửa sổ tiểu lâu bị ảnh hưởng lạch cạch rơi xuống đất.

Mấy người dưới lầu vốn đang trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, khi thấy thủy tinh vỡ vụn, sắc mặt liền biến đổi, sải bước chạy về phía lầu hai, cửa phòng lầu hai bị chấn nát, treo nghiêng trên khung cửa, đồ nội thất trong phòng đυ.ng loạn ở khắp nơi, ầm ầm một mảnh hỗn độn.

Duy chỉ có hai người trên giường là không sao, cô gái nửa quỳ trên giường, khuôn mặt vùi ở ngực người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh gắt gao bám lấy vai anh ấy, sợi tóc đen lộn xộn tung bay, thân thể trần trụi bị người đàn ông ôm lại trong ngực, da thịt trắng nõn cùng đường cong ngây ngô mê người ở dưới thân thể người đàn ông che khuất như ẩn như hiện.

Mấy người bị một màn này trấn áp, nhất thời không biết là do lực tàn phá chấn động rõ ràng của Việt Kỳ, hay là rung động vì Kiều Nhiên đang trần trụi cùng Việt Kỳ ôm nhau, chỉ có Triệu Tư Nam hoàn hồn trước, tránh đồ đạc đυ.ng loạn liền muốn kéo hai người ra khỏi không gian hỗn loạn.

Đồ đạc lớn nhất trong phòng là tủ quần áo bằng gỗ cứng, bị dị năng đánh thẳng về phía vách tường, bay loạn bốn phía, rốt cục khi đập về phía trần nhà trên đỉnh đầu thì hoàn toàn nứt ra, trong đó một chiếc gương mặc quần áo được khảm trên cửa tủ nứt nẻ thành hai nửa, một góc cạnh bén nhọn đối diện hai người trên giường đập xuống.

"Kiều Nhiên——"

Đồng tử Triệu Tư Nam đột nhiên co rụt lại, trên tay xuất hiện mấy cây xanh biếc, dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, trong không khí thậm chí có thể nghe thấy tiếng ma sát "rầm——", thân cây màu xanh biếc khó khăn lắm mới cuốn lấy một góc tấm kính, không đợi Triệu Tư Nam thở phào nhẹ nhõm, rắc rắc một tiếng tấm kính lại vỡ vụn, mũi nhọn không thiên vị đâm vào gáy Việt Kỳ.

Mũi gương đâm thẳng xuống mặt đất, đυ.ng vào gạch màu be, vỡ thành vô số mảnh kính vụn, bắn thẳng về phía bốn phương tám hướng. Tấm gạch bị đâm xuống bắt đầu vỡ vụn thành mạng nhện, hai người vốn đang ôm nhau tại chỗ đã không thấy bóng dáng.

Trán Triệu Tư Nam chảy ra mồ hôi lạnh, không thấy hai người ở đó, hắn thở phào nhẹ nhõm, tâm tình dần ổn định.

Kiều Nhiên khi nhìn thấy góc cạnh bén nhọn đâm tới với tốc độ cực nhanh, đầu trống rỗng, đồng tử chậm rãi phóng đại, suy nghĩ duy nhất chính là phải né tránh, nhất định phải né tránh, trốn đến nơi an toàn.

Hoặc có lẽ là suy nghĩ này quá mức mãnh liệt, không gian bị bỏ quên hồi lâu đột nhiên xuất hiện một cỗ lực hút mạnh mẽ, đem cô cùng với Việt Kỳ vốn đang ôm cô cùng nhau hút vào không gian.

Đại khái là bởi vì thời khắc nguy cơ nên không tự nhiên mà tiến vào, Kiều Nhiên giống như lần đầu tiên vào không gian, trực tiếp đặt mông ngã trên mặt đất, Việt Kỳ bị cô mang vào, lập tức đè lên người cô.

Kiều Nhiên bị đập đến hừ nhẹ một tiếng, chống cánh tay đẩy người đàn ông trên người, nhưng như thế nào cũng không thể đẩy được, ngược lại sờ được một tay ướt đẫm.

Trái tim cô run rẩy, chậm rãi nâng tay lên trước mặt mình.

Ánh sáng trong phòng trống là khoảng năm giờ sáng mùa hè, sáng bóng, lộ ra màu xanh đậm và trong veo.

Không giống với bóng đêm đen kịt bên ngoài, mũi Kiều Nhiên ngửi được máu tanh nhàn nhạt, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh phản chiếu một mảnh tối màu sậm, là máu.

"Anh ơi..."

Kiều Nhiên không xác định được mình có kêu lên hay không, trong nháy mắt cô sợ đến không chịu nổi, run tay sờ Việt Kỳ, nhưng khi sờ được càng nhiều máu thì tâm trạng lại rối bờ hơn.

"Anh ơi, anh ơi, anh bị thương sao? ”

"Sao, sao lại nhiều máu như vậy..."

Cô nghẹn ngào muốn đỡ Việt Kỳ lên, nhưng tay chân lại mềm nhũn một chút khí lực cũng không có, cô vừa tức vừa gấp, hung hăng cắn vào đầu lưỡi mình, trong khoang miệng nháy mắt tràn đầy mùi máu tươi, đau đớn kịch liệt làm cho đầu cô thanh tỉnh, tinh thần hỗn loạn đã hơi bình tĩnh lại, khóe miệng tràn ra một tia máu, cô bất chấp lau đi, thừa dịp đau đớn gợi lên một ít sức lực, cẩn thận đem người đàn ông trên người lật xuống.

Kiều Nhiên sờ sờ mặt Việt Kỳ, trên tay cô đều là máu, sờ như vậy khiến cho những vết máu này lau lên mặt Việt Kỳ.

Việt Kỳ sắc mặt tái nhợt, trên người đều là vết thương xé rách do dị năng bị bạo động, có một số nơi đã kết vảy nhờ thể chất đặc biệt của dị năng giả, nhưng còn có rất nhiều vết thương đang chảy máu ra ngoài.

Kiều Nhiên cởi bộ đồ ngủ sắp rơi trên người mình xuống, đem nó đặt ở vết thương sâu nhất trước ngực Việt Kỳ, bộ đồ ngủ bằng bông nhất thời nhiễm ra vết máu lớn.

Vết thương này máu chảy ra quá nhanh, thậm chí dù làm như thế nào cũng không thể cầm được, phảng phất như có một cỗ lực lượng bí ẩn còn đang không ngừng dùng sức muốn phá hư cơ thể này.

Kiều Nhiên gắt gao đè ở trên miệng vết thương, máu tươi đã làm ướt bộ đồ ngủ, theo kẽ ngón tay chảy ra, làm sao cũng không ngừng được.

Kiều Nhiên hoàn toàn luống cuống, bất chấp trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân, liền muốn giống như thường ngày dựa vào ý niệm để ra vào không gian, trong miệng cô lẩm bẩm linh tinh, giống như là đang an ủi Việt Kỳ nhưng trên thực tế lại đang an ủi mình:

“Em sẽ mang anh ra ngoài..."

"Chúng ta đi tìm anh Tư Nam, anh Tư Nam nhất định sẽ có biện pháp. ”

“Không có việc gì, nhất định sẽ không có ——"

Biểu tình trên mặt cô cứng đờ, rõ ràng đã phát ra mệnh lệnh muốn đi ra ngoài, nhưng không gian lại một chút phản ứng cũng không có.

Nhưng lần đầu tiên cô có thể chờ, lúc này đây cô căn bản là chờ không được!

Cô thiếu chút nữa sắp sụp đổ, nước mắt vốn vẫn nghẹn lại bây giờ lại không nhịn được nữa, dường như sắp tràn ra ngoài, đột nhiên phát hiện từ lúc nãy tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của con thú nhỏ kia.

“Hương Hương? ”

"Hương Hương em có ở đây không? Em mau ra đây! ”

“Nhanh đưa tôi ra ngoài..."

“Ô ô Hương Hương em đừng náo loạn, để cho tôi đi ra ngoài..."

Trống rỗng, ngoại trừ hô hấp càng ngày càng yếu trong ngực, cũng không có một chút đáp lời.

Kiều Nhiên ôm chặt lấy Việt Kỳ, mờ mịt nhìn chung quanh, sụp đổ đến khóc lóc: "Anh ơi, anh ơi anh tỉnh lại đi, em sợ..."

"Ô... Ô phải làm thế nào đây? Tôi phải làm sao bây giờ..."

Con thú nhỏ ở một tầng không gian khác đột nhiên run rẩy lỗ tai, biểu tình nhàm chán biến đổi, ánh mắt hơi trợn tròn, chậm rãi đứng lên, thăm dò đi về phía không gian hỗn độn bên cạnh.

Kiều Nhiên vốn đang ôm lấy Việt Kỳ khóc lóc, đột nhiên dừng lại một chút, cô sững sờ nhìn chất lỏng trắng sữa tràn ra trước ngực, nhỏ xuống người Việt Kỳ, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên.

Đó là hình ảnh cách đây không lâu, ngay trên giường, Triệu Tư Nam phủ lên người cô, vùi đầu trước ngực cô, miệng ngậm đầu nhũ của cô, phía trên và phía dưới cùng bị kí©h thí©ɧ, ánh mắt cô mê ly, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy hắn ta nói: "Dị năng kiều kiều, có mấy loại khả năng. ”

Kiều Nhiên chậm rãi chớp chớp mắt, lông mi ướt sũng run rẩy, cô nhìn đầu nhũ nhỏ của mình, lại nhìn Việt Kỳ đang hôn mê bất tỉnh trên đùi cô, chậm rãi nâng nhũ nhỏ của mình lên, sau đó cúi người, đem hạt đậu đỏ tươi kia đưa đến giữa đôi môi tái nhợt của Việt Kỳ.

Nhẹ nhàng, đặt vào.

“Anh ơi, anh, hút nó nha..."