Chương 26: Hôn mê

Thôn Hướng Dương.

Trong một căn nhà nhỏ có hai tầng ở cửa thôn, Kiều Nhiên cùng Tô Mạch Bạch song song nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chính.

Đoàn người lái xe nhanh như chớp chạy tới cửa thôn, theo bản năng chọn căn nhà nhỏ ở ngay cửa thôn, thôn này tổng cộng có mấy chục hộ gia đình, căn nhà nhỏ này là căn nhà dễ thấy nhất, bên trong cũng đẹp nhất, hình như là vừa mới tổ chức chuyện vui xong, trên cánh cửa thủy tinh trong suốt dán đầy chữ "Hỉ" đỏ tươi, có vẻ rất vui mừng náo nhiệt.

Cửa ra vào căn nhà nhỏ mở rộng, trên cửa chính màu đồng đỏ phản chiếu vết máu khô giống như phun lên, tương phản với chữ "Hỉ" đỏ tươi.

Triệu Tư Nam không kịp nghỉ ngơi hồi phục, liền lập tức lao vào cấp cứu, đối tượng cứu chữa chủ yếu chính là hai người nằm trên giường đôi kia.

Trạng thái Tô Mạch Bạch không tính là tốt, tinh thần lực của anh trong lúc chiến đấu bị đánh mạnh vào, dị năng khô kiệt, tinh thần lực tán loạn, thân thể bị động tiến vào trạng thái ngủ đông.

So với anh còn tồi tệ hơn chính là người vẫn luôn được bảo vệ trong vòng vây, không bị tổn hại chút nào nhưng lại hôn mê bất tỉnh, cả người tựa như một đóa hoa dần dần héo rũ, sinh mệnh lực tươi sáng trên người dùng một loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ biến mất, cả người tái nhợt trong suốt đến đáng sợ, tự như chỉ cần chạm nhẹ vào thôi sẽ hóa thành tro bụi.

Ngay cả Việt Kỳ cũng không giải thích được rốt cuộc là tình trạng thân thể của Kiểu Nhiên chuyển biến nhanh chóng như vậy vào lúc nào, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, hai má ửng đỏ nằm trong lòng anh, ngủ say.

Rõ ràng là sau cuộc chiến, rất mệt mỏi, trong tình huống bình thường chính là thời gian để tiểu đội nghỉ ngơi hồi phục, lần này mọi người lại hiếm thấy mà ở chung một phòng.

Tiết Viêm im lặng khác thường, mặt không chút thay đổi xử lý vết thương trên cổ bị nọc độc nhện ăn mòn, Triệu Tư Nam nhắm mắt đứng ở cửa sổ cách giường không xa không gần, Việt Kỳ ngồi ở bên mép giường, trên tay nắm cổ tay Kiều Nhiên, ngón tay giữ chặt mạch đập của cô.

Kiều Nhiên vẫn ở trong trạng thái hôn mê, các chức năng trên thân thể đều giảm xuống, hô hấp gần như không có, mạch đập cổ tay như có như không, Triệu Tư Nam nhìn mấy lần, thấy Việt Kỳ dường như bị bừng tỉnh, sau đó thật cẩn thận dò xét hô hấp và trái tim của Kiều Nhiên.

Mấy người ở trình độ khác nhau đều cảm nhận được sự khó khăn. Trước kia sau chiến tranh, hơi điều chỉnh là có lại khí lực, Tiết Viêm liền cố ý đùa giỡn với Kiều Nhiên, sai cô bưng trà rót nước cho hắn đến bận rộn, còn muốn dỗ cô gọi hắn là ca ca, không giống như bây giờ.

Việt Kỳ lạnh lùng nhìn, một bên trách móc Kiều Nhiên ngốc nghếch cái gì cũng nghe, một bên lại oán giận Tiết Viêm khiến hắn mất hết mặt mũi. Tô Mạch Bạch vĩnh viễn là cô độc an tĩnh, lại cũng chưa từng tự do ở bên ngoài, vừa vặn dung hợp ở bên trong. Triệu Tư Nam hiếm khi thả lỏng, khí tức quanh thân ôn hòa lại bao dung.

Mà hiện tại, Kiều Nhiên nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, nguyên nhân không rõ, sống chết không rõ.

Tiểu đội năm người từ đầu tận thế đã tụ tập cùng một chỗ, bây giờ dường như đột nhiên tan rã.

Sắc trời dần dần u ám, ngay cả Tô Mạch Bạch vốn hôn mê ở một bên cũng dần dần tỉnh lại, thân thể Kiều Nhiên lại không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, bên trong phòng ngủ chính cũng không thắp đèn, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa chiếu lên giường, trên giường chỉ còn lại một mình Kiều Nhiên, Tô Mạch Bạch sau khi tỉnh lại, liền chuyển đến ghế sa lon bên trong phòng.

Việt Kỳ lấy tinh hạch đã được hấp thu sạch sẽ từ lòng bàn tay Kiều Nhiên ra, lại đổi tinh hạch mới, trên mặt đất bên giường, đã chất đầy những hòn đá gồ ghề xấu xí, đây đều là tinh hạch trong hôn mê Kiều Nhiên vô ý thức hấp thu.

Hệt như viên tinh hạch lúc ban đầu, cũng không cần Kiều Nhiên tập trung chú ý, chỉ cần tinh hạch tiếp xúc với da của Kiều Khiên, liền tự động bị Kiều Nhiên hấp thu, mặc dù được hấp thu năng lượng tinh hạch, nhưng tình huống của Kiều Nhiên cũng không có chuyển biến tốt đẹp, song tốc độ suy yếu rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.

Tuy rằng chậm lại, nhưng Kiều Nhiên vẫn còn đang rất suy yếu, nhiều năng lượng tinh hạch như vậy, đối với Kiều Nhiên mà nói, dường như chỉ là muối bỏ biển.

Việt Kỳ từ bên cạnh giường đứng lên, thời gian dài giữ nguyên một động tác, làm cho tư thế đứng lên của anh có chút cứng ngắc.

Anh đứng lên chầm chậm, sau đó đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu." Triệu Tư Nam hỏi.

"Gϊếŧ tang thi, lấy tinh hạch.”

Việt Kỳ không ngừng bước chân, lúc đi ngang qua Tiết Viêm, Tiết Viêm cũng đứng lên theo, trên cổ hắn còn quấn băng gạc, cũng đi ra ngoài cùng với Việt Kỳ.

"Tôi sẽ đi với anh."

Triệu Tư Nam không nói gì nữa, nhìn theo hướng bọn họ đi vào trong bóng tối, xoay người tiếp nhận công việc trước đó của Việt Kỳ, đem mấy viên tinh hạch còn lại bỏ vào lòng bàn tay Kiều Nhiên.

Tô Mạch Bạch ngồi trên sô pha, bên ngoài thân thể anh cũng không có vết thương rõ ràng, tinh thần lực cũng không rõ bị thương ra sao, ít nhất trong thời gian ngắn, anh căn bản không có cách nào sử dụng dị năng, giống như hiện tại, chỉ cần hơi có xu hướng sử dụng dị năng, trong đầu anh liền đau nhói như bị kim châm, anh ấn huyệt thái dương, cắn răng nói với một người khác trong phòng: "... Dị năng của em ấy đang rất phát triển. ”

Triệu Tư Nam lên tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, thản nhiên cảnh cáo: "Tốt nhất cậu đừng dùng dị năng, tinh thần lực dị năng không giống với các dị năng khác, cũng không ai biết nếu thường xuyên sử dụng mà không bổ sung, liệu có thể gây ra ảnh hưởng đối với đầu óc hay không.”

Hơn nữa, dị năng của Kiều Nhiên đang phát triển, căn bản không cần dùng tinh thần lực dò xét, mắt thường cũng có thể thấy được.