Chương 2: Chất lỏng

Editor: Dĩm

Khu biệt thự này ban ngày đã được bọn họ càn quét sạch sẽ, ban đêm tương đối an toàn, nhưng vì đề phòng, bốn người đàn ông vẫn thay phiên nhau gác đêm.

Việt Kỳ gác đêm đầu tiên, hai tiếng sau, Tiết Viêm ngáp ngắn ngáp dài đi tới thay phiên, sau đó rũ mi mắt nhìn anh nhẹ nhàng bước vào phòng Kiều Nhiên đang ngủ, rồi đóng cửa lại.

Ánh mắt Tiết Viêm chuyển đến màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, bóng tối tràn ngập nguy hiểm vồ vập.

Kiều Nhiên mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang nằm bên cạnh mình, cô mơ hồ theo thói quen gọi tên anh trai, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Mạt thế đã sang tháng thứ ba, cô từ lâu đã quen với việc anh trai ở bên cạnh khi ngủ, lúc này mới yên tâm ngủ hơn.

Nhưng đêm nay hơi khác, Kiều Nhiên cuối cùng là bị Việt Kỳ lay lay người thì hoảng sợ tỉnh dậy.

Trên trán rịn một tầng mồ hôi mỏng, miệng rầm rì kêu đau nhưng lông mày nhíu chặt, lay mãi cũng không tỉnh, giống như bị bóng đè.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, em gặp ác mộng à?”

Kiều Nhiên ngây người mở mắt ra, sau đó khó chịu hừ một tiếng, thân thể cuộn lại tiến vào trong lòng ngực Việt Kỳ “Ưm… anh ơi, em đau quá… Đau quá.”

Giọng Kiều Nhiên vô cùng yếu ớt, hô hấp khó khăn, cô nghe thấy giọng của anh trai lo lắng nói cái gì đó, hình như muốn hỏi cô đau ở đâu.

Trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, giống như chỗ nào cũng có chút đau, nhất là ngực, đau đến mức muốn ôm ngực, nhưng cô thậm chí không dám chạm vào.

Cô lại chìm vào giấc ngủ chập chờn, không biết phòng của mình đã có nhiều người tiến vào, sau khi xác định được nơi cô bị đau, thì có hai người bị đuổi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Việt Kỳ và Triệu Tư Nam, Việt Kỳ ôm lấy Kiều Nhiên đang hôn mê, thúc giục nói: “Mau xem em ấy đi.”

Triệu Tư Nam đặt lên trán Kiều Nhiên thả một ít dị năng trấn an. Dị năng của hắn rất đặc biệt, hài hòa hỗ trợ lẫn nhau, có thể xoa dịu nỗi đau ở một mức độ nhất định. Sắc mặt Kiều Nhiên ngay lập tức có chuyển biến.

Khoảng năm phút sau, Triệu Tư Nam dừng lại, sắc mặt Kiều Nhiên lập tức lại tái nhợt, nhíu mày thật chặt.

Việt Kỳ lo lắng nói: “Sao cậu lại dừng lại, tiếp tục đi.”

Triệu Tư Nam thở dài, theo bản năng muốn nâng mắt kính nhưng lại sờ vào hư không, chỉ có thể bỏ tay xuống, giọng nói không nhanh không chậm mag theo bất đắc dĩ: "Cậu vén quần áo của em ấy lên cho tôi kiểm tra."

Quần áo ...

Việt Kỳ nghĩ đến nơi Kiều Nhiên che ngực kêu đau, có chút đau đầu, nhưng vẫn vén bộ quần áo màu hồng nhạt trên người cô lên, may mà mỗi khi đi ngủ, Kiều Nhiên luôn mặc quần áo rộng rãi, cho nên rất dễ vén.

Triệu Tư Nam đứng sang một bên, không nghĩ muốn giúp đỡ, dù sao thì nơi đó chính là nơi tư mật của con gái, hắn là bác sĩ kiểm tra thì không tính, nhưng việc cởϊ qυầи áo vẫn để cho anh trai cô làm đi.

Việt Kỳ thực ra cũng từng giúp Kiều Nhiên thay quần áo, nhưng khi đó vẫn còn nhỏ, không phải thân thể của thiếu nữ bây giờ.

Cũng không biết bàn tay thô ráp chạm phải chỗ nào mà khiến Kiều Nhiên ở trong mộng khẽ rêи ɾỉ.

“Cởi cái thứ này ra kiểu gì đấy!” Sau khi cởi được quần áo, hia tay Việt Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm lấy cơ thể em gái, tay còn lại cởi cúc áo ngực một lúc lâu mà vẫn chưa được.

Anh gấp gáp vòng về phía trước, muốn trực tiếp đẩy ra, nhưng ngực Kiều Nhiên thực sự quá mềm mại, áo ngực bị kéo căng cọ vào khiến cô vàng thêm đau.

Triệu Tư Nam đứng một bên nhìn không được, bước tới đỡ lấy bả vai mềm như bông của Kiều Nhiên “Dùng hai tay cởi.”

Việt Kỳ mím môi liếc hắn một cái, sau đó buông thân thể Kiều Nhiên ngả về phía Triệu Tư Nam, tập trung tháo dây cài.

Việt Kỳ cũng không hoàn toàn cởi hết quần áo của Kiều Nhiên ra, anh chỉ cởi một bên tay áo để ngăn quần áo không tuột xuống, vì vậy, cuối cùng khi anh cởi cúc áo ngực, hai quả cầu tuyết mềm mại lộ một nửa ra ngoài - nửa che nửa lộ đập vào mắt hai người.

Anh theo bản năng muốn giúp em gái che đậy, nhưng cảm thấy tình hình lúc này là không cần thiết, hai bên mâu thuẫn, sắc mặt không được tốt lắm "Cậu mau xem cho em ấy đi, kêu đau đau mà không biết đau ở đâu.”

Nói xong lại bắt đầu lo lắng, cau mày, ánh mắt chuyển đến trên người Kiều Nhiên. Anh cao hơn Kiều Nhiên rất nhiều, từ sau lưng ôm lấy cô, trên người có quần áo che chắn nên không nhìn thấy gì nhiều.

Triệu Tư Nam phớt lờ lời phàn nàn của anh, ngón tay đẩy mảnh vải đang rủ xuống, cố gắng không chạm vào làn da của cô gái, sau khi quan sát cẩn thận, cũng không phát hiện ra điểm đáng ngờ gì.

Đột nhiên, hai mắt híp lại, Việt Kỳ vẫn luôn quan sát sắc mặt hắn, lập tức hỏi: “Sao vậy?”

Nhìn sắc mặt đối phương ngưng trọng, anh cũng mặc kệ ngại ngùng, xốc quần áo của em gái lên xem.

Chỉ thấy đầṳ ѵú đot tươi chảy ra một giọt chất lỏng màu trắng sữa, rồi nhỏ giọt xuống, lưu lại một dấu vết ướŧ áŧ.

Việt Kỳ lập tức mở to mắt, đồng tử chấn động.