Chương 10: Hương Hương

Editor: Dĩm

Kiều Nhiên cảm giác nhưu mình đang từ trên cao rơi xuống, lúc rơi xuống thì cuộn tròn trên mặt đất.

Trước mặt là một khoảng không tối tăm, không gian cực kỳ chật hẹp, cô chống đất đứng dậy, bởi vì không thể nhìn thấy, nên có cảm giác nếu đi tiếp sẽ vấp té dập đầu.

Đây là không gian, phải không?

Kiều Nhiên nghĩ vậy, nhưng không dám hành động hấp tấp, bởi vì cô có thể cảm nhận được vật sống khác cách cô không xa.

Hô hấp đè nén cẩn thận, liều mạng nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lại hoàn toàn bị cố định trong không gian tối tăm này.

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy thứ đó dường như đang tiến đến gần mình, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng chít chít yếu ớt.

Kiều Nhiên:? ? ? ?

Sự cảnh giác bị tiếng kêu chít chít này làm vơi đi rất nhiều, rồi lại cảm thấy như có một vật nhỏ đυ.ng vào chân mình, thứ đó muốn leo lên chân mình.

Cô sợ hãi hất chân, vật nhỏ ngã quăng xuống dất, kêu lên một tiếng yếu ớt, đau đớn, vô cùng suy yếu.

Cái này là cái gì?

Kiều Nhiên đầu đầy dấu chấm hỏi, đừng nói động vật nhỏ? Trong khôn gian này còn có sinh vật sống sao?

Vật nhỏ lại sấn vào chân cô, cách một lớp quần áo có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, tiếng kêu nhỏ nhẹ yếu ớt như một chú cún con mới sinh, dường như không có chút uy hϊếp nào.

Cuối cùng, Kiều Nhiên không kìm được sự tò mò của mình, lo lắng đưa một tay xuống dò xét, ngay sau đó liền chạm vào một cục lông xù xù.

"Ô ô~" Cái mũi ươn ướt cọ vào lòng bàn tay cô, vật nhỏ cũng theo đó mà lăn vào tay cô.

Kích thước bằng một tách trà, lông xù xù rất mềm, nằm oặt trên lòng bàn tay cô giống như đã kiệt sức.

“Hả ??”Kiều Nhiên giật mình mở to mắt nhưng không nhìn thấy gì, con vật nhỏ nhảy bổ vào trong lòng cô.

“Ngươi làm sao vậy?” Kiều Nhiên chưa từng nuôi con vật nhỏ bao giờ nên cô không dám tự mình nuôi, anh trai cô cũng không có kiên nhẫn mà nuôi nó.

Cô dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu vật nhỏ, sau đó đầu ngón tay đột nhiên bị vật nhỏ cắn, hàm răng mềm mại cọ vào ngón tay, đầu lưỡi cuộn lại, giống như chỉ mυ"ŧ vào theo bản năng.

“Đói bụng sao?” Kiều Nhiên theo bản năng đưa tay lục balo, nhưng đột nhiên nhớ ra balô ở bên ngoài, anh trai và những người khác cũng đều ở bên ngoài.

Trong cổ họng vật nhỏ phát ra tiếng khò khè, ngậm lấy đầu ngón tay Kiều Nhiên không chịu buông ra.

Kiều Nhiên đã cố gắng nhiều lần nhưng không thể thoát ra khỏi không gian này, trong lòng có chút lo lắng, không gian tối rất dễ sinh ra cảm xúc tiêu cực, thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi.

Liệu cô có bị mắc kẹt ở đây mãi mãi và không thể thoát ra ngoài? Còn vật nhỏ này, không biết là tình huống gì, hình như là đói bụng, mυ"ŧ đầu ngón tay của cô đau quá.

Kiều Nhiên lắc lắc ngón tay, con vật nhỏ cũng lắc lư theo ngón tay, có vẻ hơi khó chịu vì bị cô trêu chọc, nó hung dữ gào một tiếng, lại lần nữa ngậm lấy ngón tay cô, sức lực so với vừa nãy lớn hơn rất nhiều. Răng sữa nhọn hoắt cắn xé ngón tay cô.

“A a ——” Đầu ngón tay Kiều Nhiên tê rần, hít một hơi thật sâu rồi rút ngón tay ra, rồi cọ loạn quệt lên quần áo lau.

Con vật nhỏ giống như biết nó gây ra họa, cuộn tròn trong lòng bàn tay Kiều Nhiên không nhúc nhích,chỉ phát ra âm thanh yếu ớt.

Âm thanh kêu gào của nó không biết ám chỉ cái gì, nhưng hiện tại, vẻ mặt Kiều Nhiên có chút kỳ quái, hình như cô nghe hiểu nó đang kêu đói?

“Này, ngươi ổn chứ?” Kiều Nhiên ngập ngừng giao tiếp với nó.

"— đói, Hương Hương..."

"Em lớn lên ở trong không gian này sao? Có thể đưa chị ra ngoài không? Chị không biết đây là không gian của em."

"Đói ..."

"Em đưa chị ra ngoài, chị sẽ kiếm đồ cho em ăn, em muốn ăn cái gì?"

"Hương Hương, đói ... "

"... Hương Hương là cái gì?"

"Đói ..."

Kiều Nhiên có chút đau đầu, cảm thấy con vật nhỏ này giống như một đứa trẻ một hai tuổi, không biết biểu đạt muốn gì, chỉ lặp lại vài từ. Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy con vật nhỏ này càng ngày càng yếu đi.

Chẳng mấy chốc, Kiều Nhiên đã biết đây không phải ảo giác của mình, con vật nhỏ trong tay cô không kêu nổi nữa, giống như mất đi sức sống.

Kiều Nhiên còn cảm thấy không gian mình đang ở càng ngày càng chật chội, đầu gối của cô còn chạm vào bức tường không gian, tùy thời có thể bị không gian đè bẹp bất cứ lúc nào.

"Này ..." Kiều Nhiên hoàn toàn hoảng hốt, giọng nói run run, trong tay xoa xoa cục lông xù xù này: "Em muốn ăn cái gì, chị cái gì cũng không có ... hay em muốn ăn máu người?

" ...không ăn. "

"Đừng chết... Nếu chết, chị cũng sẽ chết ..."

Bức tường không gian trên đầu dường như đang từ từ đè xuống, Kiều Nhiên có cảm giác giống nhưu trời sập.

Cô ôm cục lông nhỏ cuộn tròn trên mặt đất, trước ngực bị cánh tay đè lên, sinh ra một loại trướng đau.

Kiều Nhiên sững sờ một lúc, cô chợt nghĩ trên người mình hình như có một thứ mà bánh bao nhỏ này có thể ăn được.