Đời thứ nhất của nàng thật sự bi kịch, không nói đến việc bị người nhà xem như con trai bán đi, còn nhất định phải bán vào chùa chiền, nơi một đám hòa thượng sinh hoạt. Kết quả là nàng bị lão hòa thượng ra vẻ đạo mạo trong chùa chiền đối xử không tốt, bởi vì quá sợ hãi nên Yêu Cốt chạy thoát ra ngoài, sống một cuộc đời lưu lạc.
Bởi vì trộm đồ ăn mà bị người chém chết trên đầu đường, mà điều xui xẻo hơn chính là nơi nàng bị chém đầu, phòng ốc bên cạnh bốc cháy khiến nàng không cần hoả táng mà trực tiếp bị đốt thành tro.
Chỉ đến khi tới Diêm Vương điện mới biết được, hết thảy đều là sai lầm của Diêm Vương, khi ngủ trưa cánh tay không cẩn thận đυ.ng phải bút tử vong, lại đúng lúc ở trên tên của nàng vẽ ra một vòng tròn mười phần xấu xí.
Diêm Vương vì muốn xin lỗi, đồng thời sửa đổi sai lầm của chính mình liền đưa Yêu Cốt xuyên qua dị thế tu chân đại lục.
Yêu Cốt trăm triệu không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, chính mình lại về tới Thiên Triều Quốc, thời khắc mà vận mệnh của nàng sắp chuyển biến, nội tâm lúc này cảm xúc ngổn ngang, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, hiện giờ Yêu Cốt đã không phải Yêu Cốt của trước kia, chuyện cảm khái về quá khứ này, nàng nhưng không có tinh lực phí tâm tư.
Huống chi, nàng đã sớm không còn là Nạp Lan Yêu Cốt năm đó mặc cho người ta bắt nạt. Trên đại lục tu chân, nàng chính là một nhân vật nổi danh, “Độc y thánh thủ” là danh hào của nàng!
"Không sao, trước tiên cứ ném vào hồ đã, nếu chết đuối thì do hắn xui xẻo thôi."
Ngay khi Yêu Cốt đang hồi tưởng về những chuyện đã xảy ra, bên tai liền truyền đến đáp án mà hai tiểu hòa thượng thảo luận xong.
Đúng lúc hai tiểu hòa thượng hành động, một người nâng bả vai của Yêu Cốt, một người nâng hai chân của Yêu Cốt định ném Yêu Cốt xuống hồ nước phía sau chùa. Yêu Cốt đột nhiên mở mắt ra, không có một tia mê ly, mang theo vài phần vô lại mở miệng: “Ôi, đây là đùa giỡn ta sao?"
Hai tiểu hòa thượng tức khắc trợn tròn mắt, không phải hắn đang hôn mê sao, sao lại đột nhiên tỉnh, hơn nữa… mở miệng liền nói hai người bọn họ giở trò đùa giỡn!
“Không phải không phải không phải!”
Tiểu hòa thượng đang nâng chân của Yêu Cốt ngay lập tức buông tay ra, hai tay không ngừng đung đưa trước ngực, sau đó miệng bắt đầu lầm bầm nói: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”
Hai chân của Yêu Cốt rơi xuống đất, lúc này mới có chút cảm giác an toàn, một tên tiểu hòa thượng khác nâng nửa người của Yếu Cốt cũng buông lỏng ra.
“Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ, ta nói cho ngươi, hiện tại ngươi chính là người của chùa Phúc Duyên chúng ta, về sau chính là tiểu sư đệ của chúng ta. Chúng ta cho ngươi làm gì ngươi liền phải làm cái đó, hiện tại ngươi mau mau xuống nước tắm rửa, cả người mùi hôi tanh tưởi, ngươi muốn những người khác ngửi mùi thối chết sao!”
Tiểu hòa thượng gân cổ họng lên, nói rất có khí thế.
Yêu Cốt liếc mắt đánh giá tiểu hòa thượng từ trên xuống dưới, tiểu hòa thượng bị ánh mắt có tính xâm phạm của Yêu Cốt nhìn chằm chằm, cảm giác như bị người lột sạch.
“Cũng tốt, vậy cùng nhau đi tắm.”
Yêu Cốt vừa nói xong, hai tiểu hòa thượng liền cảm giác trước mắt lóa lên, sau đó thân thể nhẹ đi, giây tiếp theo liền đã nằm trong nước ao lạnh như băng.
Yêu Cốt đem trang phục hòa thượng trong tay ném ra ngoài, vỗ vỗ tay, đứng ở bên ngoài ao. Từ trên cao nhìn xuống nhìn hai tiểu hòa thượng, thổi một tiếng huýt sáo, trêu chọc mở miệng: “Hai vị tiểu sư huynh, dáng người không tồi, các ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.”
À quên nói, Yêu Cốt ngoại trừ là độc y nổi danh, còn có một cái nghề phụ, đương nhiên đây cũng chỉ là sở thích cá nhân, nói uy phong chút thì là phi thiên đại đạo, nói khó nghe chút, chính là thần trộm lưu manh!
Vì sao lại nói lưu manh?