Yêu Cốt nhưng là nổi danh độc y ở dị thế đại lục, hầu như không có căn bệnh nào mà nàng không thể chữa khỏi hoặc độc dược nào mà nàng không thể giải được, bệnh của tiểu thiếu gia Lưu gia đối với Yêu Cốt mà nói quả thực dễ như một bữa ăn sáng.
Chỉ tiếc ở đây là hiện đại, những loại linh thảo linh dược đó không thể sinh trưởng ở đây. Muốn tìm được thảo dược quả thực rất khó, hoặc là nói căn bản không thể.
Còn Lưu sư phụ thì không nghĩ nhiều, chỉ nghe nói Yêu Cốt có cách trị bệnh cho cháu trai của mình, trong lòng rất phấn khích.
Mà Lưu lão gia không nghĩ nhiều như vậy, ông chỉ nghe Yêu Cốt nói có cách chữa khỏi bệnh cho cháu trai ông thì trong lòng vô cùng hưng phấn.
“Thánh Tử, chuyện thảo dược đều không thành vấn đề, Lưu gia ta vẫn có chút căn cơ, nhưng chúng ta không am hiểu về thuật châm cứu, hy vọng Thánh Tử có thể cố gắng. Nếu cháu trai của ta được chữa khỏi, bất luận Thánh Tử có yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng.”
Lưu lão cũng là biết rằng cháu trai của mình căn bản sống được bao lâu nữa, nếu Yêu Cốt thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cháu của ông, cho dù muốn cái mạng già này của ông, ông cũng sẵn lòng.
Yêu Cốt liếc mắt nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, tuổi chừng hai mươi, thân hình hơi gầy. Tướng mạo tuấn tú vô cùng, môi đỏ răng trắng, sắc mặt lại rất tái nhợt, nhưng thật ra trông như người hàng năm không thấy ánh mặt trời.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Yêu Cốt, không biết Yêu Cốt rốt cuộc đang suy nghĩ gì, một lúc lâu sau, Yêu Cốt mới chậm rãi nói.
“Ta có thể cứu cháu trai của ông, nhưng ta có một yêu cầu.”
Lưu lão gia nghe xong vội vàng nói: “Thánh Tử có yêu cầu gì cứ nói đừng ngại.”
“Rất đơn giản, ta muốn nhận hắn làm đồ đệ.”
Nếu là vàng bạc châu báu, danh lợi bổng lộc, ông đều có thể đồng ý, nhưng để cháu trai của mình làm đồ đệ của một hòa thượng, vậy không phải là xuất gia tu hành sao, hắn còn muốn cho cháu trai kế thừa gia nghiệp.
“Việc này...”
Yêu Cốt nhìn ra sự lo lắng của Lưu lão gia, cười lớn: “Ta là Thánh Tử, không phải là hòa thượng, đồ đệ của ta đương nhiên cũng không phải là hòa thượng.”
Lưu lão gia hai mắt sáng ngời: “Vậy làm phiền Thánh Tử, đợi khi cháu trai ta tỉnh lại nhất định sẽ làm đại lễ bái sư, ta trước tiên thay cháu trai ta cảm ơn Thánh Tử.”
Yêu Cốt làm bộ làm dáng vẫy vẫy tay: “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tuy rằng làm vậy sẽ tổn hại tu hành nhiều năm của ta, nhưng nếu đã thu hắn làm đồ đệ, vậy coi như đây là lễ vật ta đưa cho hắn."
Ba gã bác sĩ bên cạnh từ lâu đã trợn mắt há hốc mồm, thật giống như đang xem một trò khôi hài, Lưu lão gia này trông có vẻ khôn khéo cơ trí, sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Thà tin tưởng một kẻ bịp bợm không biết từ đâu ra cũng không tin vào khoa học, thật sự cho rằng trên đời này có Thánh Tử sao?
“Lưu lão gia, ngươi không thể tin người này, hắn chẳng qua chỉ là một thuật sĩ giang hồ mà thôi. Nếu hắn trì hoãn thời gian tốt nhất để chữa trị cháu trai ông, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bệnh viện chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Đã có người sẵn lòng tiếp cục diện rối rắm này, bọn họ liền phải phủi sạch quan hệ, miễn cho đến lúc nào đó liên luỵ bọn họ cùng bệnh viện, chậm trễ thời gian của bọn họ.
Lưu lão gia cũng nhìn ra vài gã bác sĩ này đều là lang băm vô năng, lạnh lùng nói: “Một đám vô dụng, cút đi!”
Ba gã bác sĩ xám xịt ra khỏi phòng bệnh, có kẻ ngu ở đây làm kẻ chết thay, bọn họ càng mừng rỡ xem náo nhiệt.
“Trước tiên ta cứu hắn tỉnh lại rồi nói tiếp, tốt nhất là tìm một nơi an tĩnh để ta châm cứu. Về phần dược thảo, e rằng phải mất một thời gian mới tìm được.”