Vô Nhân Vô Duyên đứng ở hai bên Yêu Cốt, bọn họ khi nào bị người sỉ nhục như vậy, hiện tại bọn họ cùng Yêu Cốt chính là đại biểu chùa Phúc Duyên tới đây, lại bị Lưu Vi nói khó nghe như thế nên hai đứa nhỏ có chút tức giận bất bình.
Lưu Vi không có nhìn thấy đằng sau Yêu Cốt và Vô Nhân Vô Duyên còn có một người, vừa rồi cô ta chỉ chú ý tới Yêu Cốt, không nhìn thấy đằng sau có người.
Lưu quản gia sắc mặt rất không tốt đi ra từ phía sau Yêu Cốt, Lưu Vi nhìn thấy Lưu quản gia, tức khắc sửng sốt: “Lưu quản gia, sao ông lại ở đây?”
Sau đó Lưu Vi nhìn trái nhìn phải: “Trụ trì đại nhân đâu, không phải ông đi tìm trụ trì sao, chẳng lẽ trụ trì không thể chữa bệnh?”
Lưu quản gia tôn kính đám người Yêu Cốt là bởi vì Yêu Cốt có thể sẽ chữa khỏi cho tiểu thiếu gia nhà hắn, nhưng địa vị của ông ở Lưu gia lại không thấp hơn người bình thường.
Lúc này Lưu quản gia làm sao còn có nửa phần hiền lành, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lưu Vi cùng chồng của cô ta.
“La tiên sinh, La thái thái, vị này chính là Thánh Tử mà ta đặc biệt mời từ trong chùa đến để chữa bệnh cho tiểu thiểu gia, các ngươi lại dùng lời lẽ xúc phạm đuổi Thánh Tử ra ngoài, không biết chuyện này nếu để lão gia biết, lão gia sẽ như thế nào.”
Yêu Cốt chú ý thấy rằng tuy Lưu Vi là người của Lưu gia, nhưng quản gia lại gọi cô ta là “La thái thái”, hình như là để nhắc nhở Lưu Vi về thân phận của cô ta, vợ chồng Lưu Vi có vẻ hơi sợ Lưu quản gia, chủ yếu là sợ lão gia biết chuyện.
"Hóa ra là cao nhân do Lưu quản gia mời đến, vừa rồi ta không thấy Lưu quản gia nên không biết vị này sẽ chữa bệnh cho cháu trai của ta, đều là hiểu lầm. Ba của ta ở bên kia cũng đang rất lo lắng, Lưu quản gia cũng đừng đi quấy rầy ba."
Lưu quản gia dù sao cũng là quản gia, ông chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Yêu Cốt với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cung kính mở miệng.
“Thánh Tử đại nhân, ngài ngàn vạn đừng chấp nhặt với bọn họ, tiểu thiếu gia nhà ta hiện tại đang ở phòng bệnh, ngài đi theo ta.”
Yêu Cốt cong môi cười, đi theo sau Lưu quản gia, khi đi ngang qua Lưu Vi và chồng cô ta thì nhìn bọn họ thật sâu, Lưu Vi cùng và chồng cô ta đều có một cảm giác kỳ lạ, thật giống như bị người ta nhìn chằm chằm.
"Gần đây hai người có vẻ làm ăn thua lỗ. Nếu muốn tránh được tai họa này, không ngại cúng dâng tiền hương khói cho chùa, có lẽ có thể hóa giải được kiếp nạn"
Lưu Vi và chồng cảnh giác đánh giá Yêu Cốt, sau đó cười giả dối: “Vị Thánh Tử này, chúng ta không giống ba, không tin bộ dáng giang hồ thần côn của các ngươi, nếu ngươi muốn kiếm khách thì đổi người đi.”
Yêu Cốt cười thần bí, không nhiều lời nữa mà đi theo quản gia vào phòng bệnh.
Vừa mở cửa bước vào liền thấy bên trong có năm người, ba người bác sĩ mặc áo blouse trắng, một cụ già, một thiếu niên đang nằm hôn mê trên giường bệnh.
Yêu Cốt sờ sờ cằm, sau đó lẩm bẩm nói: “Không tệ, không tệ.”
Vô Nhân Vô Duyên nhìn nhau thắc mắc: “Không tệ” là ý gì?
Mọi người nghe những lời Yêu Cốt nói, đều đồng loạt nhìn về phía Yêu Cốt, ba gã bác sĩ nhìn thấy đám người Yêu Cốt thì lập tức mắng: "Ngươi là ai, sao có thể tùy tiện đi vào đây, ở đây không thể mang vi khuẩn vào để tránh ảnh hưởng bệnh nhân. Nếu xảy ra chuyện gì ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không!"
Bọn họ đang lo lắng không biết trị bệnh như thế nào, nếu có thể đẩy trách nhiệm cho người khác thì quá tốt rồi, ai kêu Lưu gia là đại ca của huyện Kế, bọn họ thực sự lo lắng vị tiểu thiếu gia này sẽ chết trong bệnh viện.
Vừa rồi ba người bọn họ là bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đều đã kiểm tra thể trạng của tiểu thiếu gia, hiện tại hắn đã lâm vào hôn mê, bọn họ lại không có cách nào, ba người đều lo lắng tiểu thiếu gia của Lưu gia sẽ chết trong bệnh viện.