“Ta không nhớ rõ đã mơ thấy gì, có lẽ là mơ… khụ khụ, Vô Năng, chúng ta trước tiên ăn cơm sáng, sau đó bắt đầu tiết sáng sớm thôi.”
Hoa Tâm hòa thượng ho nhẹ một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình lúc này, nhị sư huynh nghe thấy Hoa Tâm hòa thượng nói như vậy, lập tức không nhịn được mà nôn khan lần nữa, hắn sao có thể tiếp tục ăn, hắn vẫy tay với Hoa Tâm hòa thượng, “Sư phụ, thân thể ta không thoải mái, không muốn ăn.”
Hoa Tâm hòa thượng đang đói bụng, lại nhìn thấy bộ dạng muốn nôn ra của Vô Năng thì trong lòng hắn liền khó chịu tránh đi, vừa lúc đỡ phải ảnh hưởng tâm trạng ăn uống của hắn, vì thế Hoa Tâm hòa thượng lảo đảo từng bước một rời khỏi đại sảnh đi ăn cơm.
Nhìn bộ dạng của Hoa Tâm hòa thượng, Yêu Cốt cười lạnh một tiếng, Vô Nhân Vô Duyên đứng bên cạnh Yêu Cốt nhìn biểu tình khác lạ của Yêu Cốt, cảm thấy hơi kỳ quái, chỉ là không biết kỳ quái ở chỗ nào?
“Nếu đại sư cùng Vô Năng đều không khoẻ trong người, hai người các người hôm nay đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là được.”
Hoa Tâm hòa thượng dừng bước chân, quay đầu nhìn Yêu Cốt.
Hắn thật sự khó chịu nhưng lại ngượng ngùng nghỉ ngơi, hiện tại nghe được những lời này của Yêu Cốt, ánh mắt lập tức sáng lên, trong mắt hiện lên vẻ biết ơn, nếu để cho hắn biết, nguyên nhân khiến hắn thành ra như vậy hoàn toàn là do Yêu Cốt, không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào.
“Một khi đã như vậy, vậy làm phiền Thánh Tử rồi.”
Hoa Tâm hòa thượng cùng nhị sư huynh vẫn luôn nôn khan rời đi, chẳng lẽ nàng buông tha cho hai người bọn họ dễ dàng như thế?
Đùa gì chứ, Yêu Cốt cũng không phải người rộng lượng như vậy, có thể để bọn họ trở về nghỉ ngơi cũng chưa chắc là chuyện tốt, không biết nếu lại trải qua những chuyện như đêm qua, bọn họ sẽ như thế nào.
Hoa Tâm hòa thượng và Vô Năng rời đi, Yêu Cốt liền trở thành đại ca ở đây, hắng giọng nói: “Hôm nay nếu do bản Thánh Tử làm chủ, vậy thì những việc tiếp theo các ngươi phải nghe theo ta.”
Chúng hòa thượng đồng thanh nói: “Nghe theo phân phó của Thánh Tử.”
Vô Nhân Vô Duyên hai người nhìn Yêu Cốt, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Rất tốt, Phật gia từng nói chúng sinh bình đẳng, hôm nay chúng ta sẽ làm một việc chúng sinh bình đẳng, tiền hương khói hôm nay, mọi người chia đều.”
Cái gì?
Tiền hương khói chia đều?
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, tiền hương khói từ trước đến nay đều do sư phụ quản lý, bọn họ không thể động vào, chỉ đến cuối năm mới được cân nhắc chia lợi nhuận, nhưng lợi nhuận cũng chỉ là một chút mà thôi.
Bọn họ không ngờ tới, Thánh Tử muốn chia đều tiền hương khói với bọn họ, còn nói chúng sinh bình đẳng, điều này bọn họ vẫn luôn học, nhưng tiền hương khói thì dường như bọn họ chưa từng được bình đẳng.
“Thánh Tử, người nói thật sao? Tiền hương khói hôm này thật sự sẽ chia đều cho chúng ta?”
Ở thời đại này, hầu hết những người đến đây làm hòa thượng đều xuất thân từ gia đình khá nghèo, mặc dù bọn họ không phải người tham tiền, nhưng nếu có thể có nhiều tiền hơn, bọn họ vẫn rất sẵn lòng.
“Thánh Tử, tiền hương khói trước nay đều do sư phụ quản lý, sư phụ có biết quyết định này của người không?”
Để cho Hoa Tâm hòa thượng biết?
Đùa gì chứ, nếu để Hoa Tâm hòa thượng biết thì làm sao hắn có thể đồng ý, hắn nhất định sẽ ngăn cản, nhưng Yêu Cốt thích làm trước nói sau hơn.
Một khi nàng làm như vậy, với sự tôn trọng mà Hoa Tâm hòa thượng dành cho Thánh Tử, cho dù hắn biết cũng chỉ có thể nén giận.
Nhưng Yêu Cốt không có ý định chỉ chiếm đoạt tiền hương khói của một ngày, lần này chỉ là muốn cho đám tiểu hòa thượng này một chút ích lợi mà thôi. Dã tâm của nàng không hề nhỏ, nàng cũng không có ý định chỉ thu Vô Nhân Vô Duyên làm tiểu đệ.
Hòa thượng ở chùa Phúc Duyên nhìn chung tuổi không lớn lắm, về cơ bản là khoảng mười hai mười ba đến hai mươi tuổi, đây là thời điểm tốt nhất để lừa gạt. Trước đây nàng lúc nào cũng ăn cắp vụиɠ ŧяộʍ, lúc này thử một lần cướp đoạt công khai cũng không tệ, trước tiên cướp đám hòa thượng này rồi nói.