Đây đều là công hiệu của Hồn Linh Đan, bọn họ không biết đã làm du hồn bao nhiêu năm, hồn phách từ từ tiêu tán, nhưng có Yêu Cốt thì hết thảy lại khác, bọn họ có thể một lần nữa ngưng tụ thành linh hồn, đối với du hồn mà nói, quả thực chính là chuyện vô cùng tốt.
Cho dù là tồn tại trên thế gian này với hình thức linh hồn cũng tốt hơn so với việc hoàn toàn tiêu tán.
Yêu Cốt không nghe thấy những gì hai tên du hồn nói, bằng không nhất định sẽ thoải mái hào phóng trả lời bọn họ một câu: “Người không phong lưu phí kiếp thiếu niên, người không tâm cơ phí kiếp làm người.”
Hoa Tâm hòa thượng có chút hoảng sợ xua tay nói: “Thánh Tử đừng nói vậy, thân phận ta thấp kém sao dám làm sư phụ của Thánh Tử. Trước kia ta không biết thân phận của Thánh Tử, nếu đắc tội chỗ nào còn xin Thánh Tử ngàn vạn lần đừng trách cứ.”
Không phải Hoa Tâm hòa thượng chưa từng nghi ngờ giấc mơ đó có đáng tin hay không, nhưng trên thực tế, tất cả hòa thượng đều có chung một giấc mơ, mơ thấy Yêu Cốt là chuyển thế của Thánh Tử Phật gia, người đến để độ hóa cho chúng tăng chùa Phúc Duyên.
Trong toàn bộ chùa chiền, chỉ có trụ trì là có tư lịch thâm hậu, trụ trì luôn là một tồn tại rất bí ẩn, hiện tại lại đặc biệt yêu cầu thu nhận thêm một người, như thế xem ra, có vẻ như trụ trì từ lâu đã tính ra Thánh Tử sẽ xuất hiện trong chùa của bọn họ, vì vậy mới yêu cầu thu nhận thêm một người.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Yêu Cốt chính là Thánh Tử, Hoa Tâm hòa thượng tuy rằng hoa tâm, nhưng hắn không dám vô lễ với Thánh Tử, vốn dĩ hắn có một số ý nghĩ xiêu vẹo, hiện tại cũng đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Yêu Cốt im lặng hồi lâu, ở người bên ngoài xem ra thì Yêu Cốt ngày càng thần bí, làm người khác đoán không ra, rất có phong phạm của Thánh Tử.
"Ta phảng phất nhớ tới gì đó, nhưng trước kia bị thương ở đầu nên nhất thời không nhớ ra được."
Yêu Cốt mở miệng nói bừa mấy câu, khiến người ta càng thêm cảm thấy nàng chính là Thánh Tử.
Hoa Tâm hòa thượng đột nhiên phẫn nộ không thôi với người phụ nữ đã đưa Yêu Cốt tới nơi này, người kia đánh Thánh Tử bất tỉnh, dùng Thánh Tử đổi lấy giấy quý, quá xảo trá.
“Thánh Tử, thân thể của ngài còn yếu, vẫn nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, Vô Năng, khẩn trương bố trí bữa sáng cho Thánh Tử, sau đó xuống núi tìm bác sĩ.”
Yêu Cốt nhìn Hoa Tâm hòa thượng hỏi han ân cần, trong lòng lại cười lạnh, có thân phận Thánh Tử này, về sau nàng là tồn tại tối cao ở chùa chiền, muốn trừng trị những người này quả thực quá dễ dàng.
Sắc mặt của nhị sư huynh không tốt lắm, hắn chính là nhị sư huynh, loại việc nặng này sao có thể do hắn tới làm, nhưng sư phụ điểm tên làm cho hắn đi, hắn sao có thể lười biếng. Cuối cùng nhị sư huynh đem tất cả oán khí đổ lên người Yêu Cốt, hắn nhất định sẽ chứng minh tên tiểu tử không rõ lai lịch này tuyệt đối không phải Thánh Tử gì cả.
"Sắp xếp hai người hầu hạ Thánh Tử, thân thể của Thánh Tử còn yếu, chúng ta không thể lơ là."
Hoa Tâm hòa thượng rất biết điều, trước đây đắc tội Thánh Tử nên bây giờ cần phải bồi thường cho tốt mới được.
Yêu Cốt nhìn Vô Nhân Vô Duyên còn quỳ gối ở đó, Vô Nhân Vô Duyên đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, lập tức nhìn thấy Yêu Cốt chỉ tay về phía hai người bọn họ, mở miệng nói: “Không cần phiền toái như vậy, liền chọn hai người bọn họ đi, ngã phật từ bi, ta thật sự không thể nhìn loại trừng phạt này.”
Hoa Tâm hòa thượng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, hướng về phía Vô Nhân Vô Duyên nói: "Hai người các ngươi còn không nhanh chóng cảm tạ Thánh Tử, nhờ Thánh Tử từ bi. Từ hôm nay trở đi các ngươi đi theo bên người Thánh Tử đi, tin rằng tấm lòng từ bi của Thánh Tử có thể cảm hóa các ngươi, việc này còn hiệu quả hơn so với trừng phạt các ngươi."