Chương 10

Hắn chính là nhị sư huynh của chùa chiền, còn không trị được một kẻ mới tới?

Hừ!

Đắc tội hắn, về sau cũng đừng mơ mà sống yên ổn!

“Vô Năng sư huynh, nếu không có hai vị sư huynh Vô Nhân Vô Duyên đưa ta đến đây, ta làm sao có thể tự mình tìm được nơi ở. Huống hồ thân thể ta không tốt lắm, lại không có dáng người cường tráng giống Vô Năng sư huynh, có thể ném hai vị sư huynh vào trong ao.”

Hoa tâm hòa thượng gật đầu, Yêu Cốt nói có đạo lý, bởi vì các phòng thiền khác đều kín cho nên mới bố trí cho Yêu Cốt ở bên này. Nếu không có người dẫn đường, bản thân Yêu Cốt không có khả năng tìm được.

Nói cách khác những gì Yêu Cốt nói không sai, quả thật là Vô Nhân Vô Duyên đưa Yêu Cốt lại đây. Nhưng hai tên tiểu tử kia lại nói trên đường bọn họ đưa Yêu Cốt tới đây thì bị Yêu Cốt cởi hết quần áo, ném vào trong ao.

Hơn nữa khi Yêu Cốt đến đây quả thật là hôn mê, có tỉnh lại trong chốc lát nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó liền té xỉu, nhìn thế nào đi nữa thì Yêu Cốt đều không giống người có sức lực có thể ném hai người Vô Nhân Vô Duyên vào trong nước.

Như thế, nói không chừng hai tên tiểu tử này thật là đang nói dối.

Khi nhị sư huynh còn muốn nói chuyện, Hoa tâm hòa thượng liền giơ tay ngăn hắn lại.

“A di đà phật, Vô Tâm nói có đạo lý, xem ra là Vô Nhân Vô Duyên này nói dối, không nghĩ tới bọn họ liên tiếp phá giới, Vô Năng, chuyện này giao cho ngươi xử lý, nhất định phải phạt nặng hai người bọn họ, phải làm cho bọn họ biết sai hối cải.”

Yêu Cốt nói mấy câu, “không cẩn thận” làm Vô Nhân Vô Duyên phá giới, sư phụ lên tiếng, nhị sư huynh lĩnh mệnh, nhìn Yêu Cốt một cái rồi cười lạnh. Tiểu sư đệ vô tâm mới tới này mồm mép lanh lợi, đáng tiếc hắn mới là nhị sư huynh, đắc tội hắn coi như Vô Tâm xui xẻo.

Vô Tâm chính là pháp hiệu mà Hoa tâm hòa thượng lấy cho Yêu Cốt sau khi vào chùa.

Đối với pháp hiệu này, Yêu Cốt cảm thấy hài lòng. Vốn dĩ nàng cũng là người vô tâm, đã chết hai lần nên tâm thái đã sớm có thay đổi, du ngoạn nhân sinh mới là điều nàng thích.

Nếu Diêm Vương đã sắp xếp để nàng quay lại đây lần nữa, nàng đương nhiên không thể lãng phí một cơ hội trả thù tốt như thế. Yên tâm, những người đã từng ức hϊếp nàng, một tên đều không thể thoát.

“Vâng, sư phụ, đồ nhi biết rồi.”

Nhị sư huynh chủ yếu phụ trách hình phạt, nhớ trước kia Yêu Cốt cũng không ít lần bị nhị sư huynh tra tấn. Đương nhiên, tên sư phụ kia cũng không phải người tốt gì, xuống tay với đứa nhỏ như nàng, hòa thượng ở cái chùa chiền này đều là bẩn thỉu.

Một đoàn người tới khởi binh vấn tội, kết quả bất lực trở về. Vô Nhân Vô Duyên bị phạt quỳ ba ngày, không được ăn uống, sau đó còn phải quét tước vệ sinh trong chùa, dọn dẹp nhà xí trong một tháng.

Trừng phạt như vậy cũng coi như không nhẹ, Vô Nhân Vô Duyên cũng chỉ có mười ba tuổi mà thôi.

Đương nhiên, Nạp Lan Yêu Cốt lúc này đã mười sáu tuổi, chẳng qua nàng dậy thì không tốt nên thoạt nhìn cũng trạc tuổi với Vô Nhân Vô Duyên. Điều khiến Yêu Cốt buồn rầu chính là nàng là một nữ nhân dậy thì cực trễ, thế nên mặc dù nàng đã mười sáu tuổi nhưng bộ ngực vẫn bằng phẳng, không khác gì nam hài.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Yêu Cốt bị xem như nam hài đưa vào miếu hòa thượng mà không bị hòa thượng phát hiện.

Vào đêm, chùa Phúc Duyên vô cùng yên tĩnh, bởi vì ở trên đỉnh núi nên ban đêm tương đối lạnh, hơn nữa có chút đáng sợ nên về cơ bản không có ai đêm khuya còn hoạt động trong chùa chiền.

Một bóng người xuyên qua trong bóng đêm, thân hình linh hoạt, không biết muốn làm cái gì.

Người này đương nhiên chính là Yêu Cốt với pháp hiệu Vô Tâm, ban ngày có quá nhiều người, nàng cũng không dễ dàng hành động, ban đêm không có ai mới thuận lợi cho Yêu Cốt hành tẩu.