Chương 50

Thấy dì cương quyết như vậy bố đành thở dài đeo bao vào… một trận làʍ t̠ìиɦ nhẹ nhàng diễn ra…

22h đêm tại quán bar TX…

Ở một góc tối trong quán, cậu Dương đang mân mê cốc rượu trong tay, trong đầu cậu hiện lên nội dung cuộc gọi mà nay cậu nhận được từ cấp dưới…

– “Em điều tra được Nguyễn Thị Kiều thư ký của chủ tịch Lâm tập đoàn NE đang tìm kiếm rất nhiều thông tin phạm pháp của chủ tịch và tất cả những thông tin đó đều được gửi đến một địa chỉ Gmail ảo, nhưng đã tra ra địa chỉ ip của thiết bị sử dụng Gmail ảo đó tên chủ của địa chỉ là Nguyễn Đình Trường hiện đang làm giám đốc của tập đoàn NE”

Nghe xong thông tin cậu Dương khẽ trầm ngâm, trong đầu hiện lên hình ảnh cô thư ký xinh đẹp với gương mặt đang đẫm lệ…

– Vậy cậu điều tra xem vì sao cô ta phải làm vậy, tôi nghĩ điều đó không mang lại lợi ích gì cho cô ta cả – cậu Dương lạnh lùng đặt câu hỏi…

– Dạ thưa sếp theo thông tin tôi điều tra được cô ta hiện tại đang sống với một người mẹ già gần 70 tuổi và một đứa em trai đang học lớp 12, và hiện tại họ đang được giam lỏng tại một tòa nhà Khu YY, tôi nghĩ đó là nguyên do thưa sếp…

Nghe vậy cậu Dương khẽ thở ra một hơi…

– Giám sát kỹ tên giám đốc đó, điều thêm người bí mật cứu người ra, cậu hiểu ý của tôi chứ…

– Vâng thưa sếp… tút… tút…

Khẽ nâng ly rượu lên nhấp một hụm cậu Dương không hiểu sao mấy ngày nay cái gương mặt đẫm nước mắt kia cứ hiện lên trong tâm trí tại sao vậy “người phụ nữ đó đẹp sao hay mình đang thương hại khi cô ta phải bán thân mình để làm việc mà cô ta không muốn” cậu Dương khẽ nhủ thầm nắm chặt như muốn bóp nát ly rượu trong tay…

Ting… ting…

Tiếng chuông tin nhắn vang lên cậu Dương đưa tay cầm chiếc điện thoại lên là một tin nhắn từ số lạ…



– “Cảm ơn anh về chiếc khăn” tin nhắn kèm theo một icon mặt cười, cậu Dương khẽ mỉm cười nhắn lại…

– Không có gì đâu, nhìn một cô gái xinh đẹp như em đang khóc thì anh nghĩ bất cứ ai cũng giúp em thôi…

– “Hi hi em xấu mù mà đẹp gì, để anh thấy như vậy em xấu hổ quá”

– Anh hơi đường đột nhưng có thể cho anh biết vì sao em lại khóc được không – cậu Dương nhắn lại dù đã biết kết quả nhưng trong lòng cậu vẫn muốn chính cô gái này nói ra…

1 phút… 2 phút…

– “Nếu em nói ra anh có khinh em không”

Đọc xong tin nhắn này bỗng cậu thấy lòng mình trầm xuống, cái cảm giác thật khó chịu…

– “Hay là thôi đi ạ”

Trong lúc cậu đang chần chừ thì tiếp tục nhận được tin nhắn, cậu quyết định nhấc máy lên gọi điện…

… tút… tút…

– Alo em nghe ạ – giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cậu Dương khẽ thở nhẹ một hơi nói…

– Em đang ở đâu, anh có thể mời em đi ăn đêm được chứ…



Bên kia im lặng, cậu Dương biết cô ấy đang nghĩ gì liền nói tiếp…

– Anh biết là như vậy không hay, nhưng em yên tâm anh… ừ… anh không làm gì… à anh chỉ muốn mời em đi ăn thôi – một người đàn ông lạnh lùng trên thương trường mà lại ấp úng khi nói chuyện với một cô gái mới quen…

– Hi hi vâng em tin anh mà, em sẽ gửi địa chỉ vào tin nhắn anh tìm cho dễ… hi…

Nghe cô gái đồng ý cậu Dương nở nụ cười vui vẻ…

– Hẹn tí nữa gặp em…

Nói xong cậu Dương tắt máy rút tiền để lên bàn rồi đi thẳng ra xe phóng đến địa chỉ trong tin nhắn…

20p sau cậu Dương đã đến cái địa điểm mà cô gái tên Kiểu gửi, dừng xe lại cậu Dương định lấy máy gọi thì từ trong ngõ một bóng người bước ra, Kiều khoác trên mình chiếc áo khoác len cùng với chiếc quần jean bó làm nổi bật đôi chân thon dài, gương mặt mỉm cười đi lại phía xe của cậu Dương…

Cậu Dương đi xuống xe nở một nụ cười ấm áp mở cửa xe…

– Mời em gái xinh đẹp lên xe hì – cậu Dương lên tiếng trêu chọc, Kiều cười ngại ngùng đánh vào tay cậu Dương rồi cũng bước lên xe…

Cậu Dương ngồi vào xe quay sang hỏi Kiều…

– Em muốn đi ăn ở đâu, hôm nay anh sẽ làm tài xế – cậu Dương mỉm cười nhẹ nhàng, Kiều khẽ đỏ hai má chỉ tay về phía trước…

– Anh cứ đi phía trước ạ rồi rẽ trái, ở đó có một quán lẩu thập cẩm bình dân ăn rất ngon, à anh không ngại ăn mấy món này chứ ạ – Kiều nói xong quay sang nhìn cậu Dương bằng ánh mắt tinh nghịch…

– Ô anh đã từng ăn cơm hộp có 10k một suất đấy nhé, đi hôm nay em thích ăn gì anh sẽ chở em đi – nói xong cậu Dương cho xe chạy đi…