Chương 25

KHÔNG… KHÔNG… – hai tiếng hét, một phát ra ở bệnh viện, một phát ra ở trong văn phòng tại một công ty…

Tôi choàng dậy đầu tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi thở dốc ánh mắt sợ hãi kèm theo sự ngơ ngẩn, dì bên cạnh nghe tiếng hét thì cũng cửa quậy mở mắt, thấy tôi đang thở dốc kèm theo mồ hôi đầm đìa, dì liền lo lắng…

– Con bị sao vậy, để dì đi gọi bác sĩ – dì xuống giường đi ra phía cửa, tôi đứng dậy ôm chặt lấy dì từ phía sau, tôi ôm chặt lắm vì giấc mơ vừa rồi khiến tôi sợ… tôi sợ dì lại bỏ tôi đi như người mẹ 6 năm trước, đôi tay tôi ôm dì hơi run nhẹ…

Dì thấy tôi hành động như vậy bất ngờ lắm, dì vỗ nhẹ lên tay tôi hỏi…

– Con sao vậy nè, ôm cả buổi sáng rồi mà không chán hử – dì cười hi hi trêu tôi, tôi nới lỏng tay ra, xoay người dì lại, tôi hôn lên môi dì một cách ngấu nghiến, dì hơi sợ trước hành động của tôi, nhưng cũng không đẩy tôi ra mà hé môi ra đáp trả…

Rời khỏi đôi môi của dì, tôi ôm dì vào trong lòng thì thầm…

– Con sẽ bảo vệ dì, cho dù có chết con vẫn sẽ bảo vệ dì, con yêu dì…

Dì nghe vậy mỉm cười hạnh phúc ôm lấy tôi, tôi cũng ôm chặt lấy dì…

– Thôi để dì về nấu ăn cho con nhé, rồi sẽ mang đồ ăn vào cho, trưa rồi nè – dì vỗ vỗ lưng tôi…

Tôi buông dì ra mỉm cười gật đầu, dì nhìn tôi véo mặt tôi một cái rồi mở cửa đi ra ngoài, tôi ngồi xuống giường gương mặt suy tư “giấc mơ đó là gì, người đàn ông đó là ai”…



Cùng lúc này tại tập đoàn XX…

Trong văn phòng Giám đốc kinh doanh, bố tôi choàng tỉnh dậy sau cơn ác mộng đó, bố tôi gương mặt nhợt nhạt, khẽ thở đều lấy lại tinh thần, bố tôi mở ngăn kéo tủ lấy ra một cuốn vở cũ, bàn tay khẽ lật đến giữa cuốn vở ở đó có một tấm hình cỡ bằng bàn tay, được chụp cách đây khá lâu, nhưng tấm ảnh vẫn giữ được độ sắc nét, trong ảnh một người đàn ông cao ráo phong độ đang mỉm cười rất tươi, bên cạnh là một người phụ nữ rất đẹp đang mỉm cười hạnh phúc nép vào lòng người đàn ông…

Bố tôi nhìn tấm ảnh bỗng chốc nước mắt chảy ra, bố tôi nhìn tấm ảnh đến si ngốc, trong lòng lẩm bẩm…

– “Ngày trước vì em tôi mất đi tất cả… Liệu hiện tại điều đó có một lần nữa lặp lại hay không… Xuân à em dạo này khỏe chứ”…

Đang si ngốc bỗng có tiếng “Cốc Cốc Cốc” vang lên, bố tôi lau vội nước mắt, kẹp tấm ảnh vào quyển vở cất trong ngăn kéo… khẽ chỉnh lại quần áo lấy lại tâm trạng bố tôi khẽ nói…

– Mời vào…

Cánh cửa mở ra một người phụ nữ tầm hơn 30 tuổi bước vào là thư ký của ông ngoại, gật đầu chào bố tôi…

– Dạ chào giám đốc, chủ tịch bảo tôi mang cái này đến cho giám đốc – cô thư ký đặt một xấp tài liệu lên bàn, bố tôi cầm xấp tài liệu mỉm cười cảm ơn…

– Cảm ơn cô, vất vả cho cô rồi, lần sau cô cứ gọi điện để tôi lên lấy là được rồi – bố tôi gật đầu bắt tay với cô thư ký, cô thư ký mỉm cười lắc đầu…

– Có gì đâu ạ, thôi anh làm việc em xin phép về phòng…



Nói xong cô thư ký quay người rời đi, bố tôi ngồi xuống lật sấp tài liệu ra xem bỗng bố vẻ mặt bố tôi tái đi, cánh tay bắt đầu run rẩy…

“Reng… reng… reng…” tiếng điện thoại bàn vang lên, bố tôi đưa lên tai nghe bên kia giọng nói của ông ngoại vang lên…

– Đó là những gì bố thu thập được, con yên tâm bố sẽ giúp con…

– Vâng con cảm ơn bố – bố tôi nói xong cúp máy, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào tập hồ sơ…

Tại căn biệt thự gần trung tâm thành phố…

Trong một căn phòng lớn, có 2 thân thể đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên một chiếc giường lớn, mồm của người phụ nữ đang ngậm một cái dươиɠ ѵậŧ lớn mà liếʍ láp, người đàn ông ngồi tựa vào thành giường bàn tay xoa nhẹ mái tóc của người phụ nữ miệng rên nhẹ…

– Kỹ năng bú ɭϊếʍ của em càng ngày càng tốt đó, anh sướиɠ quá… – người phụ nữ thấy vậy càng mυ"ŧ mạnh, những tiếng… nhóp… nhép vang lên…

– A… a… anh… ra… ư… – người đàn ông gồng lên, bàn tay to lớn ấn mạnh đầu người phụ nữ xuống…

Nhấc đầu lên người phụ nữ lè lưỡi liếʍ liếʍ môi cười dâʍ đãиɠ…

– Vừa ấm vừa ngon hi hi lại cứng rồi…