Chương 2

Khẽ nhìn qua tấm kính cửa sổ, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt của màn đêm, màn đêm hôm nay đối với tôi thật dài… Nước mắt đã ngừng chảy tôi cứ thế ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài một cách vô thức, như đang muốn tìm một ánh sáng nào đó trong màn đêm vô tận ngoài kia…

Cứ ngồi như vậy chẳng biết trôi qua bao lâu đến khi mí mắt đã trĩu nặng tôi đi vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau tôi giật mình tỉnh dậy đã hơn 8h sáng, đã quá giờ đi học rồi tôi cũng chẳng quan tâm nữa, đi vô nhà tắm vệ sinh cá nhân đang định xuống nhà thì chuông điện thoại vang lên… tôi nhìn vào màn hình đó là thẳng Biên vừa bắt máy tiếng thằng Biên đã vang to trong điện thoại…

– Alo sao nay lại nghỉ mày, ốm à, hay bị ngã xe, hay đêm qua thủ da^ʍ nhiều nay mệt không đi được… Alo alo trả lời tao mày…

– Mày làm ơn có thể nói ít lại dùm tao được không, mày có để tao trả lời đâu – tôi nói bằng giọng hơi bực bội, đầu dây bên kia liền vang tiếng cười làm lành…

– Hì hì bạn xin lỗi, thế sao bạn Hoàng nay nghỉ vậy – nó hỏi tôi bằng cái giọng õng ẹo khiến tôi nổi cả da gà…

– Tao mệt…

– Ơ thế làm gì mà mệt, thủ da^ʍ à – nó bắt đầu lên cái giọng trêu chọc…

– Tao không biết thủ da^ʍ là gì – tôi trả lời…

– Phét, có chó nó tin mày ha ha – nó nói bằng cái giọng khinh bỉ, xen lẫn điệu cười mỉa mai…

– Không tin thì biến – tôi nói xong tắt máy, quăng chiếc điện thoại ra giường rồi nằm luôn xuống, thủ da^ʍ tôi chỉ nghe qua chứ chưa từng làm bao giờ, đến bây giờ mấy bộ phim JAV mà thằng Biên nói tôi còn chưa xem qua, lên khá ngây thơ trong khoản này đang nằm miên man suy nghĩ thì cửa phòng vang lên “Cộc Cộc Cộc” kèm theo giọng nói…



– Hoàng ơi xuống ăn chút gì đi con – tiếng bố tôi vang lên ở bên ngoài, tôi ngồi dậy mở cửa phòng thấy trong tay bố tôi là bát cháo thịt băm nghi ngút khói… Thấy tôi mở cửa bố mỉm cười nói…

– Nay chắc con mệt lên bố nấu món cháo con thích, con ăn đi rồi nghỉ ngơi mai khỏe rồi đi học, sáng nay bố gọi điện cho cô giáo rồi yên tâm đi!!

Tôi đưa tay đỡ lấy bát cháo nhìn bố mỉm cười…

– Con cảm ơn, bố đi làm đi ạ…

– Nay bố nghỉ ở nhà vì nay… có cô Lan sang chơi, tý con xuống dưới chào cô nhé – bố nói xong nhìn tôi với ánh mắt mong chờ, tôi nhìn vào đôi mắt của bố rồi nhẹ gật đầu…

– Vâng thôi bố xuống dưới nhà đi – nói xong tôi khép cửa lại, thở dài một tiếng…

Đi đến bên bàn học đặt bát cháo xuống bắt đầu ăn, hương vị vẫn ngon như vậy, vẫn thơm như vậy, vẫn đầy ắp tình thương, nhưng sao tôi thấy đắng quá, nó cứ nghẹn lại tại họng…”18 tuổi rồi mà sao đôi khi mày cứ khóc như một đứa trẻ vậy Hoàng”

Lặng lẽ ăn hết bát cháo, tôi đứng lên bê xuống dưới nhà, đi đến chân cầu thang tôi đã nghe dưới phòng khách có tiếng nói chuyện…

– Em ngồi đây đi, anh xin lỗi nay anh không đón em được vì thằng Hoàng nó bị mệt lên anh không yên tâm – giọng bố tôi vang lên một cách nhẹ nhàng, giọng nói có chút áy náy…

– Dạ không sao ạ, mà Hoàng nó bị sao vậy ạ, nếu ốm thì cho đi bác sĩ chứ không chủ quan được đâu anh – giọng nói phụ nữ vang lên, tôi hơi ngẩn người vì giọng trẻ quá, tôi thầm đoán chắc gần 30 là cùng thôi, hơi hiếu kỳ lên tôi lẹ bước xuống, hình ảnh dần hiện ra toàn vẹn, không nhịn nổi tôi liền đưa quay ánh mắt sang nhìn liền ngẩn người, xuất hiện trước mắt tôi là một người phụ nữ gương mặt trái xoan, đôi mắt to long lanh toát lên sự ấm áp, cái sống mũi cao thon và đôi môi đỏ gợi cảm đang mỉm cười với bố tôi… bỗng người phụ nữ ấy ngước ánh mắt lên, 2 ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, tôi như bị hãm sâu vào ánh mắt đó, người phụ nữ mỉm cười nhẹ làm tôi giật mình gương mặt bỗng đỏ bừng, tôi cúi đầu đi nhanh xuống bếp để bát trong bồn rồi quay người đi lên lầu, bỗng đằng sau vang lên tiếng của bố…

– Hoàng quay lại đây con…