Chương 5: VIP

Ngôn Tuyển mặc áo sơ mi quần âu thoải mái đi tới, mới nhìn thấy Bạch Tĩnh Nghi quay lưng về phía anh.

Huyết sắc trên mặt hắn trong nháy mắt rút đi, không nhìn Tần Chi Chi đang mỉm cười với hắn, đưa tay muốn kéo Bạch Tĩnh Nghi.

"Tĩnh Nghi, sao em lại ở đây? Anh gọi cho em rất nhiều cuộc điện thoại, đều không liên lạc được."

"Bởi vì tôi chặn anh rồi." Bạch Tĩnh Nghi lui về phía sau một bước, cùng hắn kéo dài khoảng cách.

"Anh nói thì nói, đừng động tay động chân." Sầm Sầm cảnh cáo anh.

Ngôn Tuyển ánh mắt bi thương: "Tĩnh Nghi, đừng náo loạn, chúng ta có chuyện gì từ từ nói không được sao? Hết thảy đều là hiểu lầm, anh có thể giải thích với em."

Bạch Tĩnh Nghi: "Tôi với anh không có gì để nói."

Ngôn Tuyển bình tĩnh nhìn cô: "Tĩnh Nghi, anh biết em đang giận anh. Anh..."

Bạch Tĩnh Nghi không tránh không né nhìn lại hắn: "Tôi không tức giận, thật sự. Tôi chỉ cảm thấy buồn cười."

"Không xé rách mặt anh là sự thiện lương cuối cung tôi dành cho anh, về sau tôi đi dường tôi, anh đi đường anh, chúng ta hợp được thì tan được, anh cảm thấy thế nào?"

Đồng tử Ngôn Tuyển co rút nhanh, không thể tin được Bạch Tĩnh Nghi lại tuyệt tình như vậy: "Dễ hợp dễ tan? Anh không đồng ý!"

Hắn mềm giọng nói: "Tĩnh Nghi, em cũng nên suy nghĩ cho dì, dì hiện tại bệnh nặng, chịu không nổi kí©h thí©ɧ, dì lại vẫn ngóng trông chúng ta kết hôn..."

Bốp

Một tiếng bạt tai thanh thúy, cắt đứt lời nói chưa hết của Ngôn Tuyển.

Ngôn Tuyển che hai má nóng rát, khó có thể tin nhìn Bạch Tĩnh Nghi.

Bạch Tĩnh Nghi nhẹ nhàng vung tay. Nàng vừa mới dùng khí lực thật lớn, hiện tại lòng bàn tay của mình cũng hơi tê dại.

"Anh nhắc đến mẹ tôi một câu thử xem."

Bạch Tĩnh Nghi giọng điệu bình tĩnh, trong đôi mắt xinh đẹp lại có ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Ánh mắt Ngôn Tuyển lóe lên, rốt cuộc không dám lên tiếng nữa.

Cùng Bạch Tĩnh Nghi cùng một chỗ ba năm, hắn mặc dù chưa bao giờ nhìn thấu qua nàng, đối với tính tình của nàng nhưng cũng có vài phần hiểu rõ.

Bạch Tĩnh Nghi bình thường thoạt nhìn ôn hòa mềm mại, nhưng nếu có người chạm vào ranh giới của nàng...

Ngôn Tuyển không khỏi âm thầm hối hận, mình vừa rồi thật sự là miệng không lựa lời, ra một chiêu ngu ngốc.

Tần Chi Chi chạy tới, đau lòng bảo vệ Ngôn Tuyển: "Bạch Tĩnh Nghi, sao em lại đánh người?"

"Nhiều lời nữa, có tin tôi đánh cả chị hay không."

Dưới cái nhìn chăm chú không chút thay đổi của Bạch Tĩnh Nghi, Tần Chi Chi giật mình.

Nói giỡn, Bạch Tĩnh Nghi từng học quyền anh, bị cô đánh một quyền, Tần Chi Chi cảm thấy mình sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bùi Nhã Trĩ nhìn không nổi nữa: "Bạch Tĩnh Nghi, sao cô lại giống một người đàn bà chanh chua vậy?"

"Trách không được Ngôn Tuyển không cần côi. Là tôi tôi cũng chọn Chi Chi. Chi Chi dịu dàng lại săn sóc, tám trăm anh cũng không theo kịp." Ánh mắt của cô ta hất lên trời.

"Vậy sao?" Bạch Tĩnh Nghi ngữ khí thản nhiên, "Hy vọng bạn trai sau này của cô cũng cảm thấy như vậy."

Phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Bạch Tĩnh Nghi, vẻ mặt Bùi Nhã Trĩ cứng đờ.

Sầm Sầm bên cạnh nhịn không được cười ra tiếng: "Phụt ha ha! Bùi Nhã Trĩ, quan hệ giữa cô và Tần Chi Chi tốt như vậy, phải cẩn thận."

"Hôm nay cô ta có thể cướp vị hôn phu của người khác, sau này cũng có thể cướp vị hôn phu của cô."

"Cũng đúng," Sầm Sầm quay sang Tần Chi Chi, cười càng lúc càng không có ý tốt, "Hôm nay họ Ngôn đã làm một tên cặn bã rồi, sau này ai có thể nói rõ đây?"

"Tần Chi Chi, cô cũng phải coi chừng. Đàn ông đều là chó không đổi được thói ăn cứt, cô cũng đừng đánh mất "đàn ông tốt" hao tổn tâm cơ đoạt được."

Trong lúc nhất thời, sắc mặt ba người Tần Chi Chi trắng bệch, bị Bạch Tĩnh Nghi cùng Sầm Sầm kẻ nói người phụ họa đam một nhát chí mạng.

Tần Chi Chi nhìn Ngôn Tuyển, lại nhìn Bùi Nhã Trĩ.

Bùi Nhã Trĩ ngây thơ đứng cách xa cô ta một chút.

Một người giống như quản lý đi tới, đưa tay mời ba người Ngôn Tuyển ra ngoài: "Thật ngại quá, xin đừng ở chỗ này ồn ào ầm ĩ, sẽ mang đến cho khách hàng tôn quý của chúng tôi trải nghiệm không tốt."

"Ba vị, mời rời đi."

Bùi Nhã Trĩ sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, chưa từng xấu hổ như vậy.

Cô ta chỉ vào Bạch Tĩnh Nghi và Sầm Sầm chất vấn quản lý: "Vậy hai người bọn họ thì sao? Vừa rồi cô ta còn đánh người!"

"Loại người có khuynh hướng bạo lực này, các người cũng dám tiếp đãi, chẳng lẽ không sợ cô ta đột nhiên nổi điên làm tổn thương khách hàng khác sao?"

Quản lý tiến lên một bước, ngăn cản hành động không lễ phép của Bùi Nhã Trĩ: "Thưa cô, xin cô chú ý lời nói của mình. Bạch tiểu thư là khách VIP cao cấp của chúng tôi, tôn chỉ phục vụ của chúng tôi chính là lấy Bạch tiểu thư làm đầu. Về phần những lời cô nói kia, chỉ là lời nói vô căn cứ."

Lần này không riêng gì Ngôn Tuyển và Tần Chi Chi, ngay cả Sầm Sầm cũng kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tĩnh Nghi.

Sầm Sầm lặng lẽ véo miếng thịt mềm trên cánh tay Bạch Tĩnh Nghi, ném đi một ánh mắt uy hϊếp - - cậu có bản lĩnh như vậy từ khi nào, ngay cả tớ cũng gạt!

Bạch Tĩnh Nghi chính mình cũng là một đầu sương mù.

Thấy đám người Tần Chi Chi lúng túng quên phản ứng, quản lý không thể không nhíu mày nhắc nhở một câu: "Ba vị, mời các vị rời đi."

"Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."

Bùi Nhã Trĩ tức giận dậm chân, giày cao gót va chạm mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cô ta hung hăng liếc Tần Chi Chi, nghiến răng nghiến lợi xấu hổ quay đầu rời đi.

Ngôn Tuyển và Tần Chi Chi theo sát phía sau.

Trước khi đi, Ngôn Tuyển còn nhìn Bạch Tĩnh Nghi thật lâu.

Quản lý phân phó bảo vệ: "Ba người này bị kéo vào sổ đen, về sau mặc kệ ai dẫn bọn họ tới, đều thứ lỗi không tiếp đãi. Nhớ kỹ chưa?"

Thanh âm của hắn không thấp, khiến ba người chưa đi xa kia nghe được rõ ràng.

Rốt cục cũng đuổi đi những người không liên quan, quản lý lại đối mặt với Bạch Tĩnh Nghi, trong nụ cười cung kính thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt.

"Bạch tiểu thư, ông chủ của chúng tôi đã chuẩn bị phòng tốt nhất cho cô, mời đi theo tôi."

Bạch Tĩnh Nghi đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Ông chủ của các anh là ai?"

Kinh Lý Tưởng định nói cái gì đó, nhưng khi nghe được một chuỗi tiếng bước chân dần dần đến gần thì nuốt lời trở lại.

Anh ta mỉm cười: "Bạch phu nhân, ông chủ của chúng tôi tới rồi."