Chương 3: Ân điển và hạnh phúc

Chiếc xe nhỏ màu hồng đào của Sầm Sầm chạy lên, Bạch Tĩnh Nghi bị ép ở góc ghế phụ.

"Cho nên, người này là Chu Hạnh Xuyên, anh ta cũng bị bạn gái bỏ rơi, mới trong cơn tức giận tìm cậu làm đăng ký kết hôn?"

Bạch Tĩnh Nghi gật đầu: "Hắn nói như vậy."

Chu Hạnh Xuyên và bạn gái yêu nhau năm năm, hôm nay bọn họ hẹn nhau làm đăng ký kết hôn, bạn gái bỏ chạy, để Chu Hạnh Xuyên từ vị hôn phu biến thành bạn trai cũ.

"Sao lại trùng hợp như vậy, để hai người gặp nhau?" Sầm Sầm vẫn có chút khó tin.

Nhớ tới lời Phó Dung trong phòng bệnh, Sầm Sầm cũng nhịn không được cười: "Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hắn quả thật đẹp trai hơn Ngôn Tuyển."

"Thối muội muội diễm phúc không ít."

Bạch Tĩnh Nghi cười không nổi, bởi vì Sầm Sầm một giây trước còn nói chêm chọc cười cô, một giây này đã khóa họng cô.

"Tớ biết cậu có đôi khi rất bất cần, nhưng tớ không nghĩ tới cậu lại bất cần như vậy!"

"Cùng một người đàn ông quen biết không đến nửa ngày đăng ký kết hôn, ngươi làm sao dám!"

Sầm Sầm kích động, véo má Bạch Tĩnh Nghi không buông.

Bạch Tĩnh Nghi vỗ móng vuốt của nàng, bình tĩnh nói: "Kỳ thật tớ cũng không xúc động như cậu nói."

"Tớ đã kiểm tra trên mạng công văn của công an, mạng thông tin chấp hành của Trung Quốc, người này không có tiền án hình sự, cũng không phải là xã hội đen."

"Tớ còn kiểm tra thư cá nhân của anh ta, cũng không có vấn đề gì. Kết quả kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân cũng rất tốt."

Sầm Sầm trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì.

Nghẹn ngào một lúc lâu, cô dùng sức vỗ tay nói: "Anh ta còn rất kiêu ngạo phải không?"

Bạch Tĩnh Nghi: "Cậu cho rằng tớ nghĩ sao? Còn không phải bởi vì tên khốn Ngôn Tuyển kia."

Dừng một chút, cô dịu giọng: "Tớ biết cậu đang lo lắng cho tớ. Nhưng chuyện đã xảy ra, bây giờ câu quở trách tớ cũng vô dụng."

Bạch Tĩnh Nghi tự giễu cười: "Yên tâm đi, người nọ cho dù là lòng mang bất chính, trên người tớ cũng không có tiện nghi gì có thể cho hắn chiếm."

Công ty kinh doanh không tốt phá sản, người cha thiếu nợ lớn sau đó chạy trốn... Nếu để Chu Hạnh Xuyên biết được tình huống phức tạp trong nhà cô, rất khó không khiến người ta sợ hãi chạy trối chết.

Thật cẩn thận nghiên cứu, Bạch Tĩnh Nghi cảm giác mình mới giống như một người xấu hãm hại lừa gạt.

Nghĩ đến Chu Hạnh Xuyên, Bạch Tĩnh Nghi như có điều suy nghĩ.

Cô cầm hộ khẩu của đối phương, ở trên các trang web so sánh từng con số, từng con số nhập vào số chứng minh thư, đối phương an vị ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn cô.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Chu Hạnh Xuyên đều bình tĩnh, ánh mắt trong suốt.

Ngay cả cuối cùng Bạch Tĩnh Nghi để cho hắn điều tra chính mình, đều bị hắn không chút do dự cự tuyệt.

Thật giống như, hắn tin tưởng Bạch Tĩnh Nghi vô điều kiện.

Bạch Tĩnh Nghi lắc đầu, vứt đi ý niệm hoang đường này. Hai người mới gặp mặt một lần, so với người xa lạ tốt hơn chỗ nào, nói gì đến tín nhiệm?

Sầm Sầm thở dài, muốn nói gì đó thì bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang.

Cô cúi đầu nhìn tên người gọi trên màn hình, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.

Bạch Tĩnh Nghi thấy vẻ mặt nàng không đúng, hỏi: "Sao vậy?"

Sầm Sầm không trả lời mà nhận máy.

Trong ống nghe mơ hồ truyền đến giọng nói lo lắng của Ngôn Tuyển, hỏi Bạch Tĩnh Nghi có ở cùng một chỗ với Sầm Sầm hay không, nói hắn vẫn không liên lạc được với Bạch Tĩnh Nghi.

"Tìm Tiểu Bạch có chuyện gì?" Sầm Sầm nén giận.

Ngôn Tuyển: "Tôi đã nói với Tĩnh Nghi hôm nay đi đăng ký kết hôn. Hôm nay là 520, cục dân chính đông người, nếu không qua xếp hàng chỉ sợ không kịp rồi."

Không hề đề cập tới buổi sáng hắn mới bỏ rơi Bạch Tĩnh Nghi.

Sầm Sầm cười lạnh: "Thế nào, Tần Chi Chi không cần anh chăm sóc nữa? Trong lúc bận rộn cuối cùng anh cũng dành thời gian giải quyết hôn nhân đại sự?"

Ngôn Tuyển trong lời nói mang theo tức giận: "Cô không nên nói hươu nói vượn! Tôi cùng Chi Chi thanh bạch, tôi đối với Tĩnh Nghi không thẹn với lương tâm......"

"Thả mẹ mày chó má!" Sầm Sầm đột nhiên cao giọng, cắt ngang lời Ngôn Tuyển lải nhải.

"Đầu óc mình không có nếp nhăn liền đem người khác cũng coi như kẻ ngốc? Chính anh nghe một chút anh đánh rắm có buồn cười hay không? Tần Chi Chi đều mặc quần áo của anh, ở trên giường của anh qua đêm, anh gọi cái này là thanh bạch?"

"Hai người các ngươi nếu trong sạch, Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đều phải kêu oan!"

Ngôn Tuyển ở đầu dây bên kia nghe rất kinh ngạc, giọng nói yếu đi không ít: "Sao cô biết..."

"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Họ Ngôn nhà anh về sau tự giải quyết cho tốt, đừng quấy rầy Tĩnh Nghi nữa!"

"Cái thứ chết tiệt thiếu não!"

Sầm Sầm phun một tràng sảng khoái, không đợi Ngôn Tuyển phản ứng, nhanh chóng cúp điện thoại, xóa bỏ một tên cặn bã.

Nàng vỗ vỗ bả vai Bạch Tĩnh Nghi: "Nam nhân tính là cái gì? Cũ không đi mới không đến. Đi, tỷ tỷ mang cậu đi giải sầu!"