Chương 27: Đối với vợ đương nhiên phải phục vụ chu đáo

Chu Hạnh Xuyên đang làm thêm giờ tại công ty thì nhận được tin nhắn của Bạch Tĩnh Nghi, anh thậm chí không kịp sửa soạn mình một chút, chỉ khoác chiếc áo khoác rồi vội vàng ra ngoài.

Một trợ lý mới vào làm việc cầm tách cà phê đến, hai người suýt va phải nhau ở hành lang.

"Chu Tổng anh tan ca rồi sao? Tôi vừa pha cà phê, định mang lên cho anh đấy." Tống Duyệt nâng tách cà phê ra hiệu.

Chu Hạnh Xuyên gật đầu: "Cảm ơn cậu. Cậu uống đi." Nói xong không quay lại mà đi thẳng.

Lái xe đến trung tâm thương mại, Bạch Tĩnh Nghi và bà Chu đã xong việc mua sắm ở cửa hàng trang sức, đúng lúc Chu Hạnh Xuyên tới.

Bà Chu nhìn thấy cháu trai, không che giấu sự chê bai: "Cứ ngày nào cũng bận bịu chuyện gì, thậm chí không có thời gian đi chơi cùng Tĩnh Nghi."

"May là vẫn biết đến đón người, chưa tuyệt vọng lắm."

Chê xong, bà Chu ra lệnh cho tài xế điều khiển xe đến hầm gửi, thông báo với Chu Hạnh Xuyên:

"Hôm nay bà qua nhà cháu ngủ một đêm."

Cả Bạch Tĩnh Nghi và Chu Hạnh Xuyên đều ngừng bước.

Bà Chu nhìn chằm chằm Chu Hạnh Xuyên: "Cháu sao lại có vẻ mặt như thế? Không muốn bà qua à?"

Chu Hạnh Xuyên hoàn hồn: "Bà nội nhầm rồi. Phòng khách đã lâu không dọn dẹp, sợ bà không ở thoải mái."

Bà Chu không để ý: "Có dì Trương đây rồi, sợ gì nữa."

"Nếu không phải bây giờ muộn rồi, lại còn cách xa trung tâm, trở về mất thời gian. Cháu tưởng bà muốn qua đấy à?"

Chu Hạnh Xuyên có thể nói gì? Anh chỉ biết cười cười.

Xe của Chu Hạnh Xuyên và Bạch Tĩnh Nghi ở trước, xe của bà Chu ở sau, cùng đi về Bích Hải Lan Đình.

Chờ đèn giao thông, Chu Hanh Xuyên lên tiếng đầu tiên: "Hôm nay e sợ phải làm phiền cô ở nhà tôi qua đêm."

Bạch Tĩnh Nghi gật đầu. Mặc dù bất ngờ, nhưng cũng chấp nhận được.

Chu Hạnh Xuyên giải thích: "Tôi cũng không ngờ bà nội lại có ý tưởng ở nhà tôi qua đêm. Đến nơi rồi, xin cô phối hợp với tôi diễn một chút trước mặt bà."

Hai người khi đi làm giấy đăng ký đã nói sẽ hỗ trợ nhau, trước mặt người lớn tuổi giả bộ là vợ chồng hạnh phúc.

Bạch Tĩnh Nghi ban đầu nghĩ mình sẽ là người cần Chu Hạnh Xuyên hỗ trợ nhiều hơn. Nhưng bây giờ thì ngược lại.

Nhưng cô cũng sắp xong việc rồi. Trước khi mẹ Ngôn làm loạn, cô phải thú thật mọi chuyện. Lúc đó chắc phải nhờ Chu Hạnh Xuyên giúp đỡ diễn kịch trước mặt mẹ, để mẹ yên tâm.

Suốt đường im lặng, hai xe nhanh chóng dừng ở hầm gửi xe của Bích Hải Lan Đình. Chu Hạnh Xuyên mở cửa trước, giúp Bạch Tĩnh Nghi xuống xe.

Mỗi lần đi xe đều vậy, khiến Bạch Tĩnh Nghi hơi ngượng: "Tôi tự xuống được rồi."

"Đối với vợ, phải phục vụ tận tình hơn một chút." Chu Hạnh Xuyên nháy mắt với cô, có vẻ như đang đùa.

Chỉ có anh biết, mọi lời nói với Bạch Tĩnh Nghi đều xuất phát từ tâm ý thật.

Ngoại trừ câu "bạn gái cũ" ấy.

Tài xế và trợ lý Tiểu Tần đến khách sạn, còn lại 4 người Bạch Tĩnh Nghi, Chu Hạnh Xuyên, bà Chu và dì Trương lên thang máy.

Chu Hạnh Xuyên sử dụng thẻ, thang máy chậm rãi lên tầng cao nhất, sớm dừng lại.

Đây mới là lần đầu Bạch Tĩnh Nghi đến nơi ở của Chu Hạnh Xuyên.

Căn hộ penthouses rộng lớn, qua cửa kính dài có thể thu về tầm mắt nửa thành phố lung linh.

Nhà Chu Hạnh Xuyên rất sạch sẽ, phong cách trang trí lạnh lùng với gam màu đen trắng xám, gần như không thấy dấu vết của người khác sống ở đây.

Chu Hạnh Xuyên lần đầu tiên lấy ra ba đôi dép lót mới còn nguyên bịch, đặt trước mặt ba người.

Bà Chu nhíu mày: "Dép của Tĩnh Nghi đâu? Sao lại cho con bé dép giống chúng ta vậy?"