Chương 24: Hai người không thể chung một chăn

Bạch Tĩnh Nghi mới nhớ ra rằng mẹ Ngôn Tuyển vẫn đứng bên cạnh.

Cô cảm thấy hơi đau đầu nhưng vẫn nhìn thẳng vào mẹ Ngôn: "Có vấn đề gì sao?"

Giọng mẹ Ngôn đột nhiên trở nên sắc bén hơn: "Chắc chắn là có vấn đề rồi!"

"Cháu mới chia tay A Tuyển bao lâu đã lấy chồng rồi à?! Có phải cháu đã lừa dối nó không?!"

Thấy tình hình không ổn, Vân Nhiễm liếc mắt với quản lý, dẫn theo nhân viên rời khỏi đây.

Mẹ Ngôn thấy không còn ai khác, càng tức giận hơn, hai mắt nhìn chăm chăm Bạch Tĩnh Nghi: "Cháu im re không nói gì là sao? Sợ hãi rồi phải không?!"

Bạch Tĩnh Nghi chỉ thấy không biết nói gì: "Ngôn Tuyển có nói với bác chuyện chúng cháu chia tay như thế nào không?"

Mắt mẹ Ngôn sắp trợn ra ngoài: "Còn có thể nói sao? Nó bảo cảm xúc của các cháu không hợp, nó không quan tâm đến cháu, nên cháu mới chia tay."

"Tính cách A Tuyển, trong giới thanh niên hiếm có ai bằng. Nó chưa bao giờ nói một lời xấu về cháu đâu!"

Mẹ Ngôn còn muốn nói gì đó, bị Bạch Tĩnh Nghi cắt ngang: "Vậy anh ta có nói anh ta ngủ với người con gái khác, bị cháu bắt quả tang không?"

Mặt mẹ Ngôn đột nhiên thay đổi, không tự chủ phủ nhận: "Không thể nào!"

"A Tuyển thích cháu đến vậy, ban đầu bác phản đối nó yêu cháu mà thằng bé vẫn không nghe, sao có thể làm chuyện đó?"

Bạch Tĩnh Nghi cười chế giễu trong im lặng. Ngôn Tuyển thích cô sao? Chỉ là thích đôi mắt cô hơi giống với Tần Chi Chi thôi.

Bây giờ Tần Chi Chi về nước rồi, hai người liền quấn quýt với nhau ngay.

"Chỉ vì chuyện nhỏ thế này mà cháu chia tay với A Tuyển sao?"

Mẹ Ngôn chuyển hướng tấn công sang Bạch Tĩnh Nghi. Những gì nói ra quá điên rồ, khiến mọi người trừ bà ấy đều hiện lên vẻ khó tin.

Mẹ Ngôn hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, vẫn tiếp tục phát biểu: "Chắc chắn A Tuyển ngủ với người khác là do cháu làm bạn gái không tốt!"

"Không thể giữ chân được người đàn ông của mình, cháu vô dụng quá!"

Mẹ Ngôn khinh bỉ trăm phần: "Dù cháu và A Tuyển chia tay rồi, cũng không thể lập tức lấy chồng được chứ!"

"Với điều kiện của cháu bây giờ, có gia đình nào muốn lấy cháu? Chắc chắn cháu vẫn chưa chia tay A Tuyển đã quấn quýt với người đàn ông khác rồi. Gian phu da^ʍ phụ, không biết xấu hổ!"

Sầm Sầm đứng ra che trước mặt Bạch Tĩnh Nghi, như quả bom nhỏ chỉ chờ nổ. Cô chỉ vào mẹ Ngôn: "Miệng bác sạch sẽ lại đi!"

"Tưởng ai cũng giống con trai bác dạy vậy, nước đổ khắp nơi à? Thật sự là xét theo bản thân mà phán người khác."

Mặt mẹ Ngôn đỏ bừng, môi cũng run theo.

"Cô... cô... người lớn nói chuyện, có phải chỗ cô xen vào đâu?"

Sầm Sầm quan sát kỹ mẹ Ngôn, học giọng điệu khinh miệt của bà ấy một cách tròn trịa.

"Người lớn? Bà là người lớn cái gì? Ừ thì, vì bà sống lâu hơn chúng tôi mấy chục năm, nên phải kính nể sợ hãi bà sao?"

"Sao thế? Tuổi cao, da dày là vốn liếng để bà lợi dụng tuổi tác không tôn trọng người khác sao? Lật mặt là thế mạnh của bà à? Thật là hai người một chăn khó ngủ!"

"Ngôn Tuyển không biết kiềm chế, chắc hẳn là học theo bà rồi!"

Bạch Tĩnh Nghi nhẹ nhàng kéo Sầm Sầm: "Nhịn giận đi, đừng vì người không ra gì mà hại sức khỏe mình, không đáng đâu."

Hai người một xướng một hòa, suýt khiến mẹ Ngôn tức đến phát điên. Bà hít sâu một hơi, còn muốn mắng gì đó thì lúc này bà Chu lên tiếng.