Chương 15: May mắn

Chu Hạnh Xuyên tự giác ngồi xuống sô pha, mắt điếc tai ngơ đối với nội dung cha nói.

Cho đến khi Tùy Dụ Lâm bất mãn trừng mắt nhìn hắn: "Người lớn nói chuyện với con mà con có thái độ như thế này à?"

Chu Hạnh Xuyên miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn về phía cha mình.

Hắn lười biếng tựa vào sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân, bộ dạng như một công tử ăn chơi bất cần đời, so với lúc trước đối với Chu nãi nãi cùng Bạch Tĩnh Nghi như hai người khác nhau.

"Con nên có thái độ gì?"

"Cha nói muốn Thẩm Y Đường làm con dâu, thì con nên giống như con chó nghe lời, đem cô ta cưới về nhà cung phụng?"

Tùy Dụ Lâm trán nhăn nhó đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ: "Con nói cái gì vậy?"

"Đường Đường là đứa trẻ ta đã nhìn nó từ bé đến lớn. Con bé tốt bụng, tính tình ôn nhu, lại săn sóc hiểu chuyện. Có thể cưới được nó, là phúc khí của con."

"Thằng con ngu ngốc, không biết tốt xấu!"

Tùy Dụ Lâm vừa nhìn thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của Chu Hạnh Xuyên, liền tức giận không chỗ phát tiết.

Ông lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận trong lòng, nhẫn nại tiếp tục "tâm sự" với Chu Hạnh Xuyên.

"Cô gái dưới lầu kia, quen ở đâu? Thân phận bối cảnh của cô ta con đã hiểu rõ chưa?"

Không đợi Chu Hạnh Xuyên trả lời, Tùy Dụ Lâm lại nói: "Những cô gái bây giờ không đơn giản đâu, con nghĩ họ đến là vì con nhưng thực ra là vì tiền của con!"

"Tìm thời gian, đi làm giấy chứng nhận ly hôn. Nếu đối phương dây dưa, thì trả nhiều tiền một chút."

Từ một khắc bước vào thư phòng này, Chu Hạnh Xuyên đã khắc chế nhẫn nại.

Cho tới bây giờ, hắn rốt cục nhịn không nổi nữa.

"Làm xong giấy ly hôn rồi? Kết hôn với Thẩm Y Đường mà cha thích?"

Tùy Dụ Lâm hoàn toàn không nhận ra con trai mình đang bùng nổ, ông ta tự nhiên nói: "Dĩ nhiên là vậy."

"Con không biết, hôm nay ở công ty, Đường Đường còn nhắc tới con với ta."

"Con bé cũng có tình cảm với con, chỉ có điều con bé xấu hổ, con là đàn ông, đương nhiên phải chủ động một chút."

"A." Chu Hạnh Xuyên bị chọc giận nở nụ cười: "Cha thích Thẩm Y Đường như vậy, sao không tự mình cưới cô ta?"

Động tác phủi tàn thuốc của Tùy Dụ Lâm dừng lại, cho rằng mình nghe lầm: "Cái gì?"

"Không phải nói có thể cưới được Thẩm Y Đường là phúc khí sao? Phúc khí này cha giữ lại đi."

Trước mắt Tùy Dụ Lâm tối sầm, bị tên bất hiếu này chọc tức.

Ông thuận tay cầm gạt tàn thuốc trên bàn, hung hăng ném về phía Chu Hạnh Xuyên đã từ trên sô pha đứng dậy.

"Tao là cha mày! Tao còn có thể hại mày sao?"

"Cưới vợ phải cưới vợ hiền, trong lòng mày đã tính toán hay chưa, hay cái gì thơm, tanh hôi cũng kéo về nhà!"

Trong tiếng la mắng nổi giận của Tùy Dụ Lâm, Chu Hạnh Xuyên nghiêng đầu tránh thoát gạt tàn thuốc bay tới.

Gạt tàn rơi trên tấm thảm dày, phát ra một tiếng trầm đυ.c nặng nề.

Với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Tùy Dụ Lâm, Chu Hạnh Xuyên không hề nao núng.

Anh mặt không chút thay đổi, giọng nói rất trầm: "Con đã kết hôn, hơn nữa dự định cùng vợ con sống cả đời. Trừ phi cô ấy chủ động đề nghị ly hôn với con."

Thái độ của Chu Hạnh Xuyên lúc này, là sự nghiêm túc hiếm thấy khi đối mặt Tùy Dụ Lâm: "Hy vọng cha đừng đến trước mặt vợ con nói lung tung."

"Nếu như cha không làm được, con cũng không xác định con sẽ làm ra chuyện gì."

Tùy Dụ Lâm cầm điếu thuốc chỉ vào Chu Hạnh Xuyên: "Mày đang...... uy hϊếp tao?"

"Con hồ ly tinh kia rốt cuộc cho mày uống canh mê hồn gì?!"

Chu Hạnh Xuyên xoay người bước ra khỏi cửa, Tùy Dụ Lâm đập mạnh vào bàn: "Nếu hôm nay mày dám bước ra khỏi cái cửa này, có tin hay không tao sẽ chặt đứt nguồn kinh tế của mày!"

Chu Hạnh Xuyên dường như không nghe thấy, bàn tay mảnh mai nhưng mạnh mẽ mở cửa phòng sách, cũng không quay đầu lại mà rời đi.